Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 538

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Ông nhìn về phía Tô Mạt cười nói: "Tiểu thư đừng chê ta nhỏ mọn, việc buôn bán thì chuyện gì nó phải ra chuyện đấy. Mỗi gia đinh đều được hưởng như nhau, nếu như với hoa hồng trước kia, sổ sách trước kia thì không sao cả. Nhưng hiện giờ chúng ta đang cố gắng giảm bớt chi tiêu thì bọn họ lại tiêu nhiều như vậy, cái này không công bằng. Ta không dám đến nói chuyện cùng bọn họ, cho nên đành đến tìm tiểu thư nói trước."
Tô Mạt suy nghĩ một chút, thấy đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nhưng cũng không hẳn là chuyện lớn, nhưng Tô Việt chỉ là người thay mặt nàng quản lý, cũng không tham gia vào việc đàm phán với Thẩm gia, cho nên nếu để huynh ấy ra mặt Kim chưởng quầy nhất định sẽ có lý do từ chối.
Mẫn chưởng quầy đem chuyện này nói cho nàng biết, cũng là có lý.
Tô Mạt hơi gật đầu, cười nói: "Được, hôm nào ta sẽ đến ngân hàng tư nhân một chuyến, viếng thăm Kim chưởng quầy cùng ông ấy nói chuyện."
Sau đó nàng nói tiếp: "Mẫn chưởng quầy, ông có biết lý do vì sao họ lại chi tiêu nhiều hơn tận ba lần không?"
Chi tiêu nhiều hơn cũng chỉ có mấy khả năng. một là nhân thủ nhiều hơn, hai là phí mua bán nhiều hơn, ba là tăng tiền công, bốn là tham ô, lấy tiền chung làm việc riêng.
Mẫn chưởng quầy vuốt vuốt chòm râu của mình nghĩ, "Ở ngân hàng hình như có thêm một số người lạ mặt nhưng không phải là rất nhiều cũng không thể tăng nhiều chi tiêu như vậy...Trái lại, ngày đó ta có gặp mấy người lạ mặt đó, ta gọi một câu, kết quả mấy người đó trợn mặt không thèm đáp lại."
Dù gì ở ngân hàng tư nhân ông cũng là chưởng quầy, tuy rằng họ người của Kim chưởng quầy, nhưng cũng không thể đối với ông như thế.
"Lúc đó cảm thấy mấy người đó không giống như người làm công, rất hung dữ nên ta có chút để ý. Kinh thành vừa có lệnh giới nghiêm, nói là muốn tra một đám người giang hồ sao, ta đã nghĩ có nên nhắc nhở tiểu thư một câu, có lẽ..."
Tô Mạt lập tức rõ ý mà Mẫn chưởng quầy muốn nói, nàng cười nói: "Mẫn chưởng quầy, ta đã rõ. Ta sẽ nhanh chóng đi." Nàng sai nha hoàn hầu hạ trà nước đi gọi một vệ sĩ thân tín đến, chờ hắn đến nơi, Tô Mạt phân phó nói: "Ngươi đi liên lạc với đám người Hoa tử, để cho hắn cùng Mẫn chưởng quầy gặp mặt, nghe theo sự phân phó của Mẫn chưởng quầy mà làm việc."
Vệ sĩ kia lập tức rời đi.
Mẫn chưởng quầy vội vàng đứng dậy nói cảm tạ.
Tô Mạt dặn dò ông phải chú ý an toàn, dặn ông để ý Kim chưởng quầy có gì khác lạ không cần ngăn cản, miễn cho chó cùng rựt giậu.
Mẫn chưởng quầy cũng không lưu lại lâu, lập tức chắp tay thi lễ cáo từ rời đi.
Tô Mạt bắt đầu ngồi suy nghĩ, Tô Việt đợi một lát rồi lên tiếng: "Mạt nhi, muội thấy có vấn đề gì sao?"
Tô Mạt trả lời: "Không có gì, chỉ là có điểm khó hiểu nhưng không phải vấn đề lớn, đến xem xét một lần là biết. Chuyện này để muội đi là được, Nhị ca vẫn nên tập trung vào cửa hàng hương liệu và quán trà là được."
Nàng không thảo luận cùng Tô Việt là vì sợ hắn lo lắng, trực giác nói cho nàng chuyện này không đơn giản như vậy.
Suy nghĩ của nàng rất rõ ràng, so với người khác thường nghĩ sâu xa hơn, Mẫn chưởng quầy nhận thấy Kim chưởng quầy lĩnh tiền sai, có lẽ là nhận thêm một số lưu manh để giải quyết một số thời điểm phiền toái, nhưng nàng nghĩ đến một vấn đề khác.
Nàng nghĩ đến vấn đề còn đang dở dang lần trước, Quân gia và bạch y nhân đó làm thế nào tiến vào được kinh thành, phòng thuer nghiêm ngặt như vậy mà vẫn có thể trà trộn vào được, chỉ có một khả năng, ở trong kinh thành học có người che dấu, nếu không không có khả năng một đám người đông như vậy tiến vào.
Nàng đứng dậy nói với Lan Nhược, bảo nàng đưa tin cho A Lý, phái người đến giám sát ngân hàng tư nhân kinh thành, đặc biệt là Kim chưởng quầy.
Mấy ngày sau, quả nhiên có tin tức ở ngân hàng tư nhân có cao thủ võ lâm xuất hiện. Vì sự an toàn nên ở ngân hàng tư nhân có mời bảo tiêu, hộ viện cùng tiêu sư bảo vệ ngân lượng, sản nghiệp của Thẩm gia lớn, mời đến tiêu sư võ công cũng không tệ, trong đó cũng không thiếu các cao thủ võ lâm.
Nhưng đều là Võ Đang, Nga Mi, Không Động gì đó, đều là danh môn chính phái.
Nhưng những cao thủ võ lâm lần này nhìn qua có một số chiêu rất kỳ lạ, ánh mắt âm trầm, cho nên rất dễ nhận ra, đặc biệt là những trinh sát do Tô Mạt và A Lý huấn luyện, năng lực quan sát và nhận biết của họ cực kỳ tốt.
Tô Mạt muốn tìm Hoàng Phủ Cẩn để nói chuyện, mang theo Lan Nhược tự mình đến vương phủ, không ngờ hắn không có ở đây, nói là đến nha môn, cho người đến nha môn hỏi, thì lại nói vào cung.
Tô Mạt lập tức cảm thấy chuyện này không ổn, sợ hoàng đế sẽ lại đem nhốt Hoàng Phủ Cẩn hay làm chuyện gì đó.
Mặt khác, vết thương cũ của Diệp Tri Vân hiện giờ rất nghiêm trọng, tuy ông nói mình không có việc gì, không để cho đám người Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt lo lắng, nhưng với công lực thâm hậu của Hoàng Phủ Cẩn và y thuật không tầm thường của Tô Mạt, vẫn dễ dàng nhận ra được.
Cho nên nàng để vợ chồng Hồ tiên sinh ở bên cạnh ông, chữa bệnh cho ông.
Chỉ là Hồ tiên sinh cũng bó tay, chỉ nói là vết thương cũ của Diệp Tri Vân quá sâu, hiện giờ chỉ có thể duy trì như vậy, hy vọng không xấu đi đã là may mắn lắm rồi.
Tô Mạt đi đến nơi ở của Diệp Tri Vân, ông đang cùng Lưu Vân Lưu Hỏa đánh quyền, rất chậm rãi, vợ chồng Hồ tiên sinh đang ngồi uống trà ở đình nhỏ bên cạnh.
"Diệp lão đầu!" Tô Mạt chạy tới, "Mọi người đang đánh quyền gì vậy, không phải là Thái cực."
Diệp Tri Vân hừ một tiếng, liếc nhìn nàng nói: "Quỷ nha đầu, biết đến nhìn ra rồi sao? Nếu không phải Tĩnh nhi không có ở đây, con sẽ không nhớ đến ta."
Tô Mạt cười nhẹ: "Cha nuôi, người đừng nói oan cho con vậy chứ, sao con có thể đến thăm người được."
Nàng nhìn sắc mặt của Diệp Tri Vân không được khỏe cho lắm, nhưng tinh thần của ông vẫn rất tốt, chỉ cần ông cứ duy trì được như vậy thì sẽ không ngã xuống được. Nàng đỡ lấy ông, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi cho ông, "Cha nuôi, nên nghỉ ngơi một chút đi."
Nhớ tới vết thương cũ trong người, từ sau khi giúp cứu Tần Nguyên Quân thì công lực cũng bị giảm bớt, trong lòng nàng rất cảm kích, càng thêm kính trọng ông.
Diệp Tri Vân liếc xéo nàng một cái, hừ nói: "Không có việc gì mà lại ân cần, không phải là gian trá thì là trộm cắp."
Tô Mạt bĩu môi,"Uy, lão đầu, người không cần quá phận a... Con chỉ là cảm kích người giúp con cứu Tần Nguyên Quân thôi. Vậy mà người lại nói những lời này, thật là."
Diệp Tri Vân cười hắc hắc, "Nếu như con cảm kích ta, vậy giúp ta khuyên nhủ Tĩnh nhi đi."
Vừa nghe được câu này, Tô Mạt lập tức nhảy sang một bên, làm bộ như không nghe thấy, khuyên Hoàng Phủ Cẩn làm hoàng đế, nàng không cần a.
Nếu Hoàng Phủ Cẩn làm hoàng đế vậy thì đâu còn tự do, cả ngày đều bị chính sự làm phiền muốn ૮ɦếƭ, mà nàng cũng đã quen được tự do, hậu cung không thích hợp với nàng. Hơn nữa, những đại thần đáng ghét kia, hoàng đế háo sắc, họ cũng quản, hoàng đế chuyên sủng một người họ càng muốn quản, nhất định phải cưới vài người, ân huệ cùng hưởng họ mới bằng lòng.
Nếu nhất thời tức giận, nàng nhịn không được muốn Gi*t họ thì làm sao?
Nàng hừ một tiếng, "Được, khuyên hắn đưa người đi theo rời khỏi chốn thị phi này. Cũng không biết người còn phân vân điều gì, chuyện quá khứ cũng đã qua, chẳng lẽ người còn muốn lật lại để mọi người đều không yên sao?"
Nàng biết Diệp Tri Vân có suy tính riêng, hiện giờ vết thương cũ của hoàng đế tái phát, lại thêm bệnh mới, mà Diệp tri vân cũng là ăn bữa nay lo bữa mai, vết thương cũ cũng tái phát. Chỉ sợ hai người không còn mấy ngày, vì sao không cố gắng tận hưởng thời gian còn lại, cứ phải suy tính nhiều làm gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc