Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 536

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Không ngờ ngay cả Trương mama cũng trêu ghẹo nàng, Tô Mạt xấu hổ đỏ mặt, cười nói: "Bà nội, mọi người đều cười con."
Lão phu nhân xoa đầu nàng, giục nàng đi nhanh đi.
Sau khi Tô Mạt rời đi, lão phu nhân nở nụ cười hạnh phúc, "Nhìn bọn chúng dính lấy nhau như vậy, ta thật an tâm. Có Mạt nhi ở đây, Tô gia chúng ta sẽ không gặp bất trắc gì cả."
Đứa cháu gái này là một nữ tử thông minh, có thể gặp dữ hóa lành, hơn nữa có một người đàn ông như Tề vương ở bên cạnh, luôn bảo vệ nó.
Trương ma ma gật đầu nói: "Dạ, thật sự chúc mừng lão phu nhân có một đứa cháu gái như tiểu thư, Tô gia chúng ta có hy vọng rồi."
Lão phu nhân khẽ thở dài, vốn là muốn nâng cao trình độ văn võ, muốn đi theo con đường làm quan, rạng danh tổ tông.
Nhưng giống như bọn họ vậy, khi đến một bậc cao nhất định, chính là thời điểm cao nhất, chỉ cần những người đó thấy không vừa mắt, ghen ghét, thì con đường làm quan rạng danh tổ tông cũng có thể khiến cho cả gia tộc nhà họ bị san bằng.
Con đường làm quan như con dao hai lưỡi, chỉ có thể thuận đường xuôi gió một thời gian, những trường hợp trăm năm hưởng lạc, trước sau đều vẹn toàn thì có rất ít.
Tốt nhất là nhân dòng nước lũ mà thoát lấy thân, cũng chịu đủ sương gió rồi, nên an ổn sống nốt cuộc đời còn lại.
Còn chuyện sau này của Mạt nhi, bà tin tưởng mắt nhìn người của bà có thể lựa chọn đúng.
Tô Mạt trở về viện của mình liền thấy Hoàng Phủ Cẩn đang đứng chờ mình bên cạnh khóm hoa hồng, tựa người vào gốc hải đường lớn, chăm chú nhìn về phía nàng.
Thấy nàng đi đến, hắn liền bước nhanh về phía trước đón nàng.
Tô Mạt mỉm cười nhìn hắn: "Không phải vừa mới rời đi sao?"
Thấy thái độ không muốn rời đi của hắn Tô Mạt cảm thấy rất hạnh phúc nhưng cũng rất thẹn thùng.
Hắn nắm lấy tay nàng, nhìn thấy nàng là hắn an tâm rồi, cũng hiểu ra lời khi nãy là Lan Nhược thay hắn giải vây. Hắn cũng không nói nhiều, nắm lấy tay nàng ngồi xuống ghế bên trong đình, cười nói: "Huynh có chuyện muốn nói với muội."
Tô Mạt nhìn hắn, hắn chỉ cười rồi nói: "Cũng không phải chuyện gì, đã nói qua với muội rồi. Muốn thương lượng với muội, chúng ta đi về phía tây vẫn là nên đến Tây Nam."
Đi phía tây liền hội họp với nhóm mị ảnh kỵ sĩ đang khai phá ốc đảo ở sa mạc, đi Tây Nam thì Tiêu Vũ Lâu đang ở đó.
Nghe thấy vậy Tô Mạt liền biết hắn đến đây không phải vì điều đó, bởi vì trước đây hắn từng nói qua rất nhiều lần, nàng đi đến nơi nào thì nơi đó là nhà của hắn, hắn không hề quan tâm là ở đâu.
Bỗng nhiên nhìn thấy Kim Kết lấp ló ở bên ngoài, nàng liền hiểu ra, lườm nha đầu kia một cái, sau đó quay sang nói chuyện với Hoàng Phủ Cẩn.
Khi trăng bắt đầu lên, Tô Mạt bảo hắn ở lại ăn cơm nhưng hắn lại không ở lại.
"Không qua chào hỏi Tô quốc công nữa, ta đi về trước đây."
Tô Mạt cũng không miễn cưỡng hắn, hắn chính là nam nhân như vậy, từ nhỏ bị huấn luyện lễ nghi một cách nghiêm khắc, không thể quá tùy ý.
Sau khi tiễn Hoàng Phủ Cẩn rời đi, Tô Mạt quay đầu lại nhìn Kim Kết đang đứng cách đó không xa, cười tít mắt, nàng cất tiếng hỏi: "Lan Nhược đã về chưa?"
Kim Kết cười nói: "Tiểu thư, Lan Nhược đã về được một lúc rồi ạ."
Tô Mạt nhìn nàng một cái, nàng cho rằng mình không biết gì sao, không nói gì nữa, Tô Mạt quay về phòng.
Kim Kết vội vàng đuổi theo, "Tiểu thư, nên ăn cơm rồi."
Tô Mạt không nhìn nàng, tự mình mở cửa đi vào phòng tưới chút nước cho chậu mẫu đơn trên bàn, Kim Kết lập tức nhận ra điều khác thường, "Tiểu thư..."
Tô Mạt đưa mắt nhìn nàng, trong lòng cố nhìn cười nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng, Kim Kết này ngày càng lo nhiều chuyện, ngay cả mình mà cũng dám quản. Đương nhiên, chuyện trong viện của nàng vẫn là do nàng quản, nhưng nàng lại muốn quản cả chuyện ở vương phủ đi.
Dù Hoàng Phủ Cẩn không nghĩ gì về chuyện này nhưng đó cũng không phải điều tốt. Hắn dung túng nàng như vậy nàng càng không thể quá tùy ý. Hoàng Phủ Cẩn tôn trọng nàng thì nàng cũng nên tín nhiệm hắn mới đúng.
Kim Kết vẫn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Ta đến chỗ tổ mẫu ăn cơm, em không cần đi theo, ở lại trong phòng đi." Tô Mạt đi một mình, không dẫn theo nha hoàn nào.
Kim Kết lập tức lâm vào mù mịt, không hiểu vì sao đột nhiên tiểu thư không cho nàng đi theo nữa? Nàng suy nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao?
Khi Tô Mạt trở về, Kum Kết vẫn đang ngồi một mình suy nghĩ, thấy Tô Mạt trở lại, nàng lập tức ra đón, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn nàng, Kim Kết cười nói: "Tiểu thư, người ăn có ngon miệng không? "
"Đương nhiên là ngon." Tô Mạt bĩu môi, nha đầu này vẫn chưa nghĩ ra.
Tô Mạt để cho một nha hoàn khác thay quần áo, Kim Kết đứng cạnh không biết phải làm gì, hai mắt ủy khuất nhìn nàng, "Tiểu thư..."
Tô Mạt thản nhiên nói: "Mấy ngày nay ngươi mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi đi."
Kim Kết vội vàng nói: "Tiểu thư!"
Tô Mạt nhìn nàng nước mắt lưng tròng, hơi nhướng mày, dừng cười lại, thản nhiên nói: "Đến gian ngoài ngủ, trong này không cần ai ở lại."
Bình thường vẫn là Kim Kết hay ngủ trong phòng nàng, hiện giờ bắt nàng ra bên ngoài là để giáo huấn nàng một chút.
Kim Kết cực kỳ ủy khuất, lại không hiểu vì sao, đành ôm lấy chăn đi ra ngoài, không cam lòng quay đầu lại hỏi: "Tiểu thư, hay em cho Thu Hà vào hầu hạ người?"
Tô Mạt nhìn nàng, nếu để Thu Hà tiến vào, tiểu nha đầu này chắc chắn sẽ khóc.
Nàng lắc đầu, "Không cần."
Kim Kết còn muốn nói gì đó nhưng Tô Mạt đã hạ màn xuống, nàng đành phải đi ra ngoài.
Liên tiếp mấy ngày sau Kim Kết đều mất ngủ, ủ rũ, nàng cảm thấy tiểu thư đối xử với nàng càng ngày càng xa cách, chẳng lẽ là ghét bỏ nàng rồi sao? Mỗi lần nàng muốn hỏi, tiểu thư vẫn đối xử với nàng bình thường, nhưng khi nàng thể hiện sự thân thiết, tiểu thư liền cách xa nàng, không cần nàng đến hầu hạ nữa.
"Kim Kết, Kim Kết, ngươi làm sao vậy?" Có người ở bên cạnh gọi nàng, Kim Kết vẫn không thèm để ý, vẫn tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Tô Việt kinh ngạc nhìn Kim Kết, hắn quơ tay trước mặt nàng mà nàng vẫn ngẩn ngơ ngồi ở trên lan can, hắn khó hiểu nói: "Đây là làm sao vậy, hai người đều như vậy?"
Mặc Trúc đứng đằng sau tò mò hỏi: "Công tử, còn có ai khác sao?"
Tô Việt cười nói: "Là Tam tiểu thư của các ngươi a, cũng hay ngẩn người không biết lý do vì sao."
Mặc Trúc kéo áo công tử nhà mình, "Công tử, hay chúng ta đi hỏi người khác thử xem."
Tô Việt hỏi Thu Hà, biết được Mạt nhi đang ở trong hậu viện nghịch cái gì đó, hắn bật cười: "Trách không được trong phòng mấy tỷ muội không có, chỗ tổ mẫu cũng không thấy người, thư phòng của phụ thân cũng không thấy đến, thì ra là muội trốn ở đây."
Tô Việt bước vào hậu viện, đứng cạnh cửa sổ thấy Tô Mạt đang nghịch mấy cái chai lọ gì đấy, hiện giờ vì để tránh tai mắt của người khác, nàng hầu như không liên lạc gì với nông trại, đều là nhờ hắn lặng lẽ thay nàng liên lạc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc