Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 534

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Giới, sau đó quay sang nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, huynh cứ về trước đi, cha nuôi đang ở nhà chờ huynh."
Hoàng Phủ Cẩn biết nàng đang tìm cớ cho hắn, suy nghĩ thấy cũng nên về, "Giúp huynh chào tạm biệt quốc công và lão phu nhân."
Tô Mạt nhìn hai người rời đi, mỉm cười, ngược lại Kim Kết lại đang nổi nóng: "Tiểu thư, cái vị Ngụy vương gia kia hơi quá đáng. Nói năng lung lung tung, chẳng lẽ tiểu thư và Tề vương muốn gặp là gặp được sao. Mới không dễ dàng như vậy đâu!"
Tô Mạt quay sang cười nàng, "Em cũng to gan thật, cẩn thận hắn lấy mã roi ngựa đánh em!"
Kim Kết cười nói: "Tiểu thư, y không dám đâu. Y sợ tiểu thư a. Hơn nữa, y sợ sâu bướm trên cây a!"
Nhớ tới chuyện hắn cùng mình trèo cây, Tô Mạt bật cười, dẫn theo đám nha hoàn và ma ma trở về nhà.
Kim Kết không phục nói: "Tiểu thư, người cũng không cẩn thận nghĩ xem, em thấy Ngụy vương đến tìm Tĩnh thiếu gia cũng không phải chuyện gì tốt. Hiện giờ dã tâm của y đã có, còn được giữ binh quyền trong tay, mọi chuyện khó nói trước được."
Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng, "Em nha, đã lớn như vậy rồi, vẫn hay kích động như vậy." Rõ ràng nàng lớn hơn Thủy muội, hiện giờ Thủy muội càng ngày càng thành thục, Kim Kết lại càng không thích so đo. Nàng nhớ hai người Kim Kết và Thủy muội đều đã đến tuổi lấy chồng, nàng cũng nên quan tâm đến chung thân đại sự của hai người.
Kim Kết cứ nói mãi về Ngụy vương nhưng thấy Tô Mạt không để ý đến, nàng sợ Hoàng Phủ Giới xúi giục hoặc đe dọa Tề vương làm chuyện gì, đành tự mình đến tìm Lan Nhược.
Vốn là nàng hợp với Lan Nhu hơn, nhưng Lan Nhu còn đang bận việc, nàng chỉ có thể đến tìm Lan Nhược.
Tính tình Lan Nhược trầm ổn, có hơi lạnh lùng, ngoài lúc tiếp nhận mệnh lệnh của Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt thì nàng hầu như không nói chuyện. Kim kết có chút lo lắng, nhưng vẫn kiên trì đi.
Ai biết được Lan Nhược rất điềm đạm thấy nàng đến liền mời nàng ngồi xuống, hỏi rõ mọi chuyện.
Lan Nhược nói: "Kim Kết cô nương không cần quá lo lắng, tính tình của thiếu gia chúng ta ngươi cũng không phải không biết, ngoài tiểu thư ra, còn ai có thể bắt ép người làm chuyện gì khác."
Sư phụ muốn hắn làm hoàng đế, người lại vì một câu Mạt nhi không muốn làm hoàng hậu liền bỏ, hoàng đế muốn hắn nạp thiếp, lại vì một câu chỉ yêu Mạt nhi liền đẩy đi. Trên đời này thật đúng không có ai có thể khiến Hoàng Phủ Cẩn thay đổi chủ ý, nhất là những điều Mạt nhi không thích
Kim Kết năn nỉ nói: "Lan Nhược tốt bụng, ngươi đi xem thử xem, khinh công của ngươi tốt như vậy, bọn họ sẽ không phát hiện đâu."
Lan Nhược nhìn Kim Kết, nha đầu kia có đôi mắt đen bóng, khuôn mặt cũng được coi là xinh đẹp, nói chuyện lại rất thẳng thắn, Lan Nhược cũng rất thích nàng.
Lan Nhược suy nghĩ một lát, "Cũng được, vậy ta đi xem thử. Khi ta trở về ngươi phải nhớ là thiếu ta một ân tình nha."
Kim Kết cười rộ lên, vui vẻ nói: "Được, vài ân tình cũng được, về sau ta sẽ coi người như tỷ tỷ ruột thịt để hầu hạ."
Lan Nhược cười cười chuẩn bị một chút, lại bảo Kim Kết báo với Tô Mạt một câu, nàng đến vương phủ một chuyến.
Lúc Kim Kết tìm được Tô Mạt, nàng đang cùng đại tiểu thư và Tô Hinh Nhi trò chuyện, vẻ mặt của đại tiểu thư không dấu được vẻ hạnh phúc, ngược lại Tô Hinh Nhi hình như có tâm sự, hay thất thần, thậm chí là ngẩn người ra.
Kim Kết thấy nàng ngồi ngẩn người đối diện với chậu hoa Hải đường và hoa hồng, trong tay cầm một khối điểm tâm, nhưng lại vô thức nghiền nát điểm tâm tung về phía mấy đóa hoa. Kim Kết vội vàng lên tiếng nhắc nhở nàng: "Tam tiểu thư, đó không phải hồ cá, không cần cho chúng ăn!"
Tô Hinh Nhi đang ngẩn người, lập tức tỉnh lại, đôi má lập tức ửng hồng, nàng cắn môi nhìn Tô Mạt và đại tiểu thư, thấy các nàng không để ý đến bên này, vội vàng đưa điểm tâm vào miệng, nói với Kim Kết: "A, ta, ta đang muốn đi đến xem mấy con cá chép đó đã lớn chưa a."
Kim Kết cười nói: "Tam tiểu thư muốn đến hương lâu?"
Hai má của Tô Hinh Nhi càng đỏ thêm giống như bị người ta nhìn thấu tâm tư, "Ta, ta đâu có nói muốn đến hương lâu?"
Nàng vội vươn tay làm bộ muốn chăm sóc mấy cây hoa, nhưng càng làm càng thấy rối.
Kim Kết tò mò nhìn nàng, Tam tiểu thư vốn hay bốc đồng, nhưng rất thẳng thắn, có gì thì nói đó, hiện giờ đã thu liễm nhiều hơn, có chuyện gì cũng không thoải mái nói ra, có cảm giác rất thần bí.
Nhìn những cánh hoa mềm mại bị Tô Hinh Nhi chà đạp, Kim Kết vội vàng đem hoa ςướק đi, “Tam tiểu thư, trong ao cá ở hương lâu có các chép a, nếu người muốn xem có thể đến xem. A, đúng rồi, tiểu thư nên đi sớm đi, trời cũng sắp tối rồi!”
Hai má Tô Hinh Nhi đỏ bừng lên, vội đứng dậy, “Ta đi ra ngoài một lát.”
Kim Kết vội gọi theo, Tô Mạt và Tô Nhu Nhi cũng để ý đến bên này, hỏi lý do.
Kim Kết lắc đầu, “Tam tiểu thư thật kỳ lạ, có gì đó không giống như bình thường.”
Tô Nhu Nhi quay sang nhìn Tô Mạt một cái, "Tỷ đi xem thế nào."
Tô Mạt gật đầu, nói với Kim Kết: "Em đi gọi Lan Nhược tới đây, ta có chút việc muốn nàng ấy làm."
Kim Kết a lên một tiếng, "Tiểu thư, Lan Nhược không có ở trong phủ, nàng ấy đến vương phủ rồi ạ."
Tô Mạt kinh ngạc nói: "Vương phủ?" Thật là là lạ, thường ngày Lan Nhược đều ngây ngốc bên người nàng đợi nàng sai bảo, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao rồi. Nàng nghi ngờ quay sang nhìn Kim Kết một cái, Kim Kết vội vàng giả bộ chỉnh sửa mấy đóa hoa.
Tô Mạt nhìn nàng hái những bông hoa hải đường đã héo xuống, vội nói: "Đưa những chậu hoa này ra chỗ khác, khi nào Lan Nhược trở về thì bảo nàng tới tìm ta. Ta đến chỗ tổ mẫu nói chuyện một chút."
Kim Kết nhanh chóng đáp lời, cầm chậu hoa chạy đi.
Lan Nhược ở lại vương phủ khá lâu, muốn biết được Hoàng Phủ Giới nói chuyện gì với thiếu gia nhà mình kỳ thật không khó, với khinh công của nàng, Hoàng Phủ Giới sẽ không phát hiện ra, nhưng thiếu gia nhà mình chắc chắn sẽ biết.
Bởi vì không có sự cho phép của tiểu thư hay thiếu gia, nên nàng không dám tự tiện đi nghe lén, vì thế sai một người làm đi gọi Lưu Vân đến, muốn nhờ Lưu Vân bưng trà đổ nước nhân cơ hội nghe ngóng một chút.
Lưu Vân cười nói: "Hẳn là tiểu thư bảo ngươi tới đi."
Lan Nhược liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi quản nhiều vậy. Có giúp hay không?"
Lưu Vân gật đầu: "Đi thôi."
Lan Nhược vẫn đứng im, "Tự ngươi đi đi."
Lưu Vân cười: "Ngươi đi cùng ta, sau đó đứng bên ngoài chờ, tự mình nghe không phải là rõ hơn sao."
Lan Nhược nghĩ thấy cũng được, liền đi theo, hai người đi đến phòng nhỏ bên ngoài thư phòng giả vờ như đang pha trà và dọn dẹp sách vở.
Với công lực của hai người, người bên trong có thì thầm thì họ vẫn nghe được, huống hồ giọng nói của Hoàng Phủ Giới từ trước đến nay không hề nhỏ, cực kỳ rõ ràng.
"Nhị ca, huynh nghĩ cách đi a. Chẳng lẽ huynh trơ mắt để phụ hoàng đem ngôi vị truyền cho Ngũ ca sao?" Giọng nói của Hoàng Phủ Giới rất vội vàng, giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngược lại Hoàng Phủ Cẩn vẫn rất nhẹ nhàng trả lời, "Nếu ông ấy muốn truyền cho Lạc vương, vậy chứng tỏ Lạc vương là người có năng lực, đệ nên cao hứng mới phải chứ."
Hoàng Phủ Giới gấp đến nỗi muốn giậm chân, "Nhị ca, huynh sao lại không hiểu vậy, đệ nghĩ muốn huynh làm hoàng đế, sau khi phụ hoàng trăm tuổi, huynh làm hoàng đế, đệ sẽ thay huynh mang quân trấn thủ tứ phương, thiên hạ sau này là của Hoàng Phủ gia chúng ta, huynh có thể không cần lo lắng nữa. Không lần lo lắng phụ hoàng tính toán ra sao, không cần sợ tướng quân khác công cao chấn thủ hoặc có mưu đồ gây rối. Huynh sao lại không hiểu chứ!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc