Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 533

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bùi Bào Khương ngay lập tức nói cảm ơn Tô Mạt, vui mừng cầm lấy tay Mạt nhi nói: "Mạt nhi, rất cảm ơn muội. Tỷ biết muội không phải là người vô tình. Muội nhất định sẽ giúp chúng ta, sẽ không thấy ૮ɦếƭ mà không cứu."
Tô Mạt nhìn nàng, "Bùi tỷ tỷ, mỗi người có một hướng đi của bản thân. Tín vương phi là người tự biết bản thân muốn điều gì, tỷ ấy có con đường riêng của mình."
Bùi Bảo Khương gật đầu nói: "Muội nói đúng. Ngày hôm đó lúc Tả tỷ tỷ nói như vậy, tỷ còn nghĩ tỷ ấy thật sự cam chịu." Thấy Tô Mạt đã đáp ứng, Bùi Bảo Khương thoải mái hơn rất nhiều, cũng không khách sáo nữa, cùng Tô Mạt nói chuyện một lúc, lôi kéo nàng nói chuyện ngày xưa.
"Mạt nhi, muội thật sự không rời khỏi thôn Độ Giả sao? Tỷ vẫn nhớ kỹ đó." Bùi Bảo Khương vui vẻ nói.
Tô Mạt nhìn dáng vẻ lạc quan của nàng, cảm thấy bội phục nàng, Bùi Bảo Khương là người không giấu chuyện gì trong lòng, là một nữ tử hạnh phúc.
Tô Mạt nói: "Bùi tỷ tỷ, chuyện ở thôn Độ Giả muội đã hướng dẫn cho Từ công tử, không cần phải lo nữa."
Hơn nữa khi Từ Thiếu Khôn mở ra thôn Độ Giả ở thành tây liền đối đầu với Tống Dung Hoa ở thành đông, tuy rằng Tống Dung Hoa có kế hoạch riêng của bản thân nhưng không có gây ra chuyện gì. Ngược lại bị mình lợi dụng, để cho đám người Từ Thiếu Khôn phá được thôn của Tống Dung Hoa.
Nhắc tới mới để ý, chỉ trong ít thời gian mà mọi chuyện lại thành như vậy.
Cuối cùng Tống gia cũng sụp đổ, Tống Dung Hoa trở về quê, mà nàng vẫn còn ở đây.
Tuy cũng sắp rời đi!
Nhắc tới Tống Dung Hoa, nàng quay đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn, đó là tình địch của nàng a!
Hoàng Phủ Cẩn thấy ánh mắt giảo hoạt của nàng, liền biết nàng lại có quỷ kế gì.
Hắn bước lên trước nói: "Mạt nhi, chúng ta cần phải đi rồi."
Bùi Bảo Khương vẫn kéo tay Tô Mạt nói chuyện , nàng ấy là do quá cô đơn, gần đây không có ai để tâm sự cùng, tuy rằng một thời gian không có nói chuyện với Tô Mạt, nhưng nàng vẫn coi Tô Mạt là bạn tốt.
Nàng xấu hổ cười, nói: "Thật xin lỗi, muội xem vừa gặp người quen tỷ lại bắt đầu lải nhải rồi."
Tô Mạt cũng cười nói: "Bùi tỷ tỷ nếu thích có thể thường xuyên tới. Nhị ca muội cũng hay ở đây." Nàng hơi cười cười nhìn Bùi Bảo Khương, quả nhiên thấy sắc mặt nàng có chút không được tự nhiên, nói lảng sang chuyện khác, " Tỷ muốn tìm muội nói chuyện, liên quan gì đến huynh ấy."
Tô Mạt nói: “ Muôi thay Nhị ca quyết định, tất cà đều đưa cho Bùi tỷ tỳ, không cần phải tính tiền.”
Bùi Bảo Khương nghe xong vô cùng vui vẻ, đây không phải vấn đề tiền bạc, điều đó thể hiện Tô Mạt đã tha thứ cho nàng, về sau có thể làm bạn tốt của nhau. Như vậy, nàng có thể quang minh chính đại đến chơi.
“ Mạt nhi, cảm ơn muội.” Nàng thật lòng nói cảm ơn.
Tô Mạt cười nhẹ, cùng Hoàng Phủ Cẩn rời đi.
Bên ngoài Tô Việt và Hoa Ngọc La đang nói chuyện, không biết nói về việc gì mà Tô Việt cười rất vui vẻ, giống như không có điều gì phiền muộn, ngược lại Hoa Ngọc La sắc mặt nghiêm trọng, giống như đang giáo huấn hắn.
Tô Mạt nhéo tay Hoàng Phủ Cẩn, nhỏ giọng nói: “ Huynh nhìn Nhị ca xem, đối với con gái ăn nói nhỏ nhẹ, khép nép.”
Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, tay nàng nhẵn nhụi mịn màng, hắn nắm chặt tay nàng, cười nói : “ Mạt nhi, nếu như muội thích ta cũng sẽ như vậy.”
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của hắn, nghĩ đến bộ dạng lấy lòng người khác của hắn, trong lòng tự dưng thấy lạnh, cười nói: “ Hay là thôi đi, người với người không giống nhau, đó là thói quen của Nhị ca rồi.”
Dù sao từ nhỏ đã không đươc cha mẹ yêu thương, do tổ mẫu nuôi nấng, xung quanh đều như hổ rình mồi, vì sinh tồn, bản thân huynh ấy có chút thủ đoạn nhỏ.
Quá mạnh mẽ sẽ bị người khác bắt nạt, tính tình của huynh ầy là ngoài mềm trong cứng, có thể sẽ được thoải mái.
Có thể nịnh hót củng là một thói quen, hiện giờ đối với nữ hài, dù có chuyện gì huynh ấy vẫn cứ cười, khiến cho người khác không nhìn ra được suy nghĩ của huynh ấy.
Suy nghĩ một chút, thấy Nhị ca chính là như vậy, đối với mình và mấy tỷ muội trong nhà hay đối với nha hoàng cũng đều là như vậy.
Hai người đang muốn đi qua chào hỏi, thì thấy Lan Nhược cưỡi ngựa tới, đến trước mặt hai người, nàng xoay người nhảy xuống báo: “ Vương gia, tiểu thư, Ngụy vương gia tới.”
Chân mày Hoàng Phủ Cẩn hơi nhướng lên, “ Tới Vương phủ?
Lan Nhược nói: “ Quốc công phủ.”
Tô Mạt vẫy tay hô to: “ Nhị ca, Hoa tỷ tỷ, bọn muội đi trước, hai người không cần tiễn. Đúng rồi, Bùi tỷ tỷ chưa đi, hai người tiếp đón nàng hộ muội. Bọn muội về đây.”
Nói xong hai người lên xe, không chờ Tô Việt và Hoa Ngọc La trả lời, liền bảo phu xe đánh xe đi.
Hoàng Phủ Giới đã không còn giống như xưa, không còn là tiểu tử bị Tô Mạt xoay vòng ngày xưa.
Vóc dáng của hắn cao lớn hơn, tuy gương mặt vẫn còn chút non nớt nhưng cũng rất tuấn mỹ.
“ Nhị ca, đệ có chuyện muốn nói với huynh.”
Hoàng Phủ Giới bị Kim Kết ngăn lại ở ngoài cửa, bắt hắn đợi hai người quay lại, không được đến quấy rầy, tính tình của hắn tuy cứng ngắc, nhưng khi đối đầu với nha đầu Tô Mạt thì hắn lại không có cách nào đấu lại nàng.
Thấy hai người vừa về đến nơi, hắn lập tức chạy đến trước xe ngựa, lớn tiếng gọi.
Kim Kết bất mãn nói: "Ngụy vương điện hạ thật không có quy củ gì cả."
Hoàng Phủ Giời hừ một tiếng, lườm nàng một cái: "Ta có quy củ hay không, không đến lượt ngươi nói. Ta thấy ngươi mới là người không có quy củ."
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt bước xuống khỏi xe ngựa, nhìn hắn nói: "Có chuyện gì mà gấp vậy?"
Hoàng Phủ Giới bước lên trước kéo tay Hoàng Phủ Cẩn, "Nhị ca, chúng ta về phủ của huynh rồi nói."
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Có chuyện gì thì nói luôn đi, không có gì phải sợ."
Hoàng Phủ Giới liếc nhìn Mạt nhi, mím môi nói: "Hay là... đi vào trong phủ của muội rồi nói."
Tô Mạt cười nói: "Uy, Tiểu Thất ca, huynh có chuyện gì giấu ta sao? Chẳng lẽ Bệ hạ tứ hôn cho ta và Cẩn ca ca."
Nếu không phải ban thưởng tiểu thi*p, thì huynh ấy khẩn trương như vậy làm gì? Còn muốn giấu nàng!
Hoàng Phủ Giới hừ nói: " Sao muội không có ý tứ như vậy chứ? Huynh cùng Nhị ca bàn chuyện quan trọng, không phải là chuyện nhỏ."
Tô Mạt cười nhạo hắn, "Việc quan trọng, ngược lại huynh mới là người có chuyện quan trọng rồi. Chúng ta không ngờ tới Bệ hạ lại coi trọng huynh như vậy, thế mà lại đưa binh phù của Tây Sơn đại doanh cho huynh. Mà huynh lại giấu diếm chúng ta không hề hở ra tí nào, bên cạnh đó lại nói rằng muốn chúng ta nghĩ cách cứu bệ hạ, chúng ta đã đồng ý. Huynh lại giở trò sau lưng chúng ta, chính mình cứu phụ hoàng ra. Tiểu Thất, xem ra huynh cũng biết cách tính kế, nội tâm đã trưởng thành hơn nhiều."
Sắc mặt của Hoàng Phủ Giới khi nghe nàng nói lúc đỏ lúc trắng, trên trán đổ đầy mồ hôi, vội nói: "Muội, muội đừng nói bậy, huynh không có quỷ kế gì cả. Huynh nói với phụ thân là Nhị ca nghĩ ra biện pháp cứu người, bảo huynh đi cứu lão nhân gia. Hơn nữa phụ hoàng muốn để cho Nhị ca làm thái tử, chính tai huynh nghe thấy."
Tô Mạt lạnh lùng nói: "Hiện giờ chắc là không còn như vậy nữa rồi."
Nếu không huynh ấy cũng sẽ không vội vàng chạy đến đây như thế.
Hoàng Phủ Giới buồn bực nói: "Muội, làm sao muội biết?"
Hắn cũng biết muội ấy rất thông minh, hắn không biết làm sao muội ấy có thể biết được, hắn biết rằng Tô Mạt biết rất nhiều thứ, ngay cả tâm sự trong lòng của bọn họ nàng cũng có thể đoán được.
Nàng quả thật giống con giun trong bụng hắn, thật là!
Nếu không phải Nhị ca..
Hắn hừ mạnh nói: "Huynh không nói cho muội biết."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc