Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 532

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bùi Bảo Khương giả vờ như không nhìn thấy, nhanh chóng chọn một vài món đồ, sau đó quay sang nói với Tô Mạt: “Mạt Nhi, có thể nói chuyện riêng một lúc không?”
Tô Mạt cười cười Bùi Bảo Khương muốn nói chuyện với mình? Suy nghĩ một chút, chắc là muốn nói hộ người khác.
Nàng lắc đầu nói: “Bùi tiểu thư có chuyện gì cần cứ nói luôn.”
Hoa Ngọc La thấy Tô Mạt từ chối Bùi Bảo Khương, nở nụ cười, nói với Tô Việt: “Nhị thiếu gia, Mạt Nhi và điện hạ muốn đi ra ngoài, huynh đã cho người chuẩn bị xe chưa?”
Tô Việt nghe xong vội vàng nói: “Mạt nhi, huynh đi chuẩn bị một chút, muội tiếp đón Bùi tiểu thư thay huynh.”
Bùi Bảo Khương nghiêng đầu nhìn Hoa Ngọc La, thấy nàng không có vẻ muốn rời đi, liền lúng túng, mở miệng nhắc nhở: “Hoa cô nương, có thể tránh đi một lát không?”
Hoa Ngọc La châm chọc nói: “Bùi tiểu thư thật giống chưởng quỹ của cửa hàng, nhưng mà ta phụ trách quản lý hàng hóa ở đây. Nếu như ta đi, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Bùi Bảo Khương cắn môi, đành xoay người đối mặt với Tô Mạt nói: “Mạt nhi, tỷ biết lần trước là do tỷ không tốt.”
Tô Mạt kinh ngạc nói: “Bùi tiểu thư, tỷ đang nói gì vậy?”
Bùi Bảo Khương thở dài nói: “Chuyện Tả tỷ tỷ mời mọi người đến làm khách, thái tử… A, lúc ấy Tín vương đưa lễ vật rất lớn, tỷ nên nói sớm cho mọi người. Sau đó lại có một ít chuyện, tỷ cũng nên sớm nói cho muội biết. Nhưng mà tỷ… tỷ ngại quan hệ của mình với Tả tỷ tỷ, nên đã chọn cách trốn tránh.”
Tô Mạt thấy nàng ấy nói rất chân thành, không giống như giả vờ, liền cười nói: “Bùi tiểu thư, tỷ hiểu lầm rồi.Muội không để ý chuyện đó. Mỗi người đều có một lập trường riêng nên cũng có lúc sẽ khó xử, muội chưa bao giờ muốn người khác vì mình mà phải hy sinh quan điểm sống của người đó. Nếu tỷ nói cho muội biết trước có thể sẽ làm tổn hại đến tình cảm của tỷ với Tả tỷ tỷ, tỷ sẽ cảm thấy khó xử, vậy nên tỷ không cần tự trách mình.”
Bùi Bảo Khương cảm kích nắm lấy tay của nàng: “Mạt nhi, cảm ơn muội đã rộng lượng như vậy.”
Tô Mạt lắc đầu nói: “Bùi tiểu thư, tỷ vẫn chưa hiểu, tỷ không thiếu muội cái gì cả. Tỷ không nói cho muội đó là việc đúng, giả sử nếu là muội, việc gì có ảnh hưởng đến tình cảm của gia đình muội, muội sẽ không làm.”
Bùi Bảo Khương hai mắt rưng rưng sắp khóc, nói: “Mạt nhi, muội thông minh như vậy, lợi hại như vậy. Ngay cả hoàng đế cũng để ý đến muội, Tề vương điện hạ và Lạc vương, Ngụy vương điện hạ cũng rất coi trọng muội, muội có thể … có thể giúp tỷ một chuyện được không?”
Hoàng Phủ Cẩn thấy Bùi Bảo Khương có chuyện cần nói với Tô Mạt liền tránh sang bên cạnh, quay sang ngắm những hàng hóa được bày bán xung quanh, có rất nhiều các kiểu dáng khác nhau, có dạng túi, có dạng hộp, tất cả đều do Tô Mạt tự mình thiết kế, khi nghe thấy Bùi Bảo Khương nói có chuyện muốn nhờ, hắn hơi nghiêng đầu nhìn Bùi Bảo Khương, lại cảm thấy mình quá khẩn trương.
Bùi Bảo Khương không có võ công, hơn nữa sức khỏe cũng không được tốt, tất nhiên sẽ không thể khiến Tô Mạt bị thương được.
Nhưng theo bản năng hắn vẫn bước gần về phía Tô Mạt, để Tô Mạt trong phạm vi của hắn, nếu như có chuyện gì xảy ra, hắn có thể ra tay giúp đỡ.
Tô Mạt quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, ý bảo hắn không cần lo lắng, rồi quay lại nói với Bùi Bảo Khương: "Bùi tiểu thư nếu như là chuyện của tỷ, muội sẽ cố gắng hết sức, nhưng nếu là chuyện của người khác, muội sẽ không giúp. Dù Bệ hạ rất ân sủng với Tô gia nhưng có rất nhiều chuyện trong đó, Bùi tiểu thư chắc cũng hiểu rõ. Chúng ta không giống với vẻ bề ngoài."
Bùi Bảo Khương run run, Mạt nhi rất thông minh, chắc là khi nàng vừa mở miệng nói Mạt nhi đã đoán được, nhưng là... nghĩ đến Tả Nghi Lan kiên cường không muốn dính líu đến ai, nàng lại đau lòng.
"Mạt nhi, dù vậy... muội nói như thế, tỷ hiểu rõ. Nhưng tỷ muốn nói là Tả tỷ tỷ không phải người như vậy, tỷ ấy là người tốt. Tỷ ấy không muốn gả cho Tín vương, đó là một lần lầm lỡ. Hiện giờ, Tín vương đối xử không tốt với tỷ ấy, nhà của tỷ ấy bị tịch thu bên phía mẹ chồng cũng bị tịch thu, tỷ ấy... không còn nơi nào để nương tựa nữa! Mạt nhi, muội hãy thương xót cho tỷ ấy, hãy nghĩ cách cứu tỷ ấy."
Tô Mạt nhìn Bùi Bảo Khương, nói: "Bùi tiểu thư, chắc không phải là Tín vương phi bảo tỷ đến đây." Theo cách nhìn người của nàng, Tả Nghi Lan là một cô gái kiên cường.
Dù trước đây nàng ấy có thích Tín vương, nhưng biết rằng hắn không thích nàng, nàng ấy sẽ không gả cho hắn.
Nhưng vì phụ thân, nàng lại gả cho Tín vương.
Vừa gả cho Tín vương không bao lâu liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng ấy cũng không thoải mái được.
Tô Mạt không phải là người hay lo cho người khác, cũng sẽ không mềm lòng với kẻ thù, dù nàng không coi Tả Nghi Lan là kẻ thù của mình. Lại nói, Tả Minh Thụy cũng coi như là có lòng, ông ấy làm vậy là vì tiên hoàng, vì Hoàng Phủ Cẩn, dù ông ấy nhầm người.
Bùi Bảo Khương thấy Tô Mạt nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, nàng đành quỳ xuống cầu xin Tô Mạt, xin nàng rủ lòng thương, nàng tin rằng với năng lực của Tô Mạt, việc xin hoàng thượng thả một người không quan trọng là điều có thể.
Không phải xin cứu Tả Minh Thụy, cũng không phải là Tín vương, lại càng không phải nhân vật quan trọng nào khác, chỉ là một Tả Nghi Lan, một tiểu thư bị người khác lợi dụng.
Tả gia sắp xếp nội gián ngay trước mặt Tín vương, giám thị Tín vương, ngoài ra thúc đẩy Tống gia mưu phản ....
Những chuyện đó e rằng vị Bùi tiểu thư này không biết được, ánh mắt của Tô Mạt nhìn thẳng vào nàng ấy có một số việc không phải ai cũng có thể nhìn thấu.
Mà trong mắt Tô Mạt, Bùi Bảo Khương không giống Tô Văn Nhi.
Bùi Bảo Khương nghĩ rằng Tô Mạt không chịu cứu, vội vàng cầu xin, không quan tâm đến việc Hoa Ngọc La sẽ cười mình.
Thực tế, khi nàng mở miệng nói Hoa Ngọc La đã đi ra ngoài.
Tô Mạt nâng Bùi Bảo Khương đứng dậy, đưa khăn tay cho nàng, "Bùi tỷ tỷ, nếu tỷ tin muội, vậy thì hãy nghe muội nói. Chuyện này không nhất định phải làm. Tín vương phi không gặp nguy hiểm. Hiện giờ bị giam lỏng, nhưng chịu đựng vài năm sẽ được đi ra ngoài."
Nếu Tả Nghi Lan không chịu được vài năm, vậy chỉ còn con đường ૮ɦếƭ.
Hoàng đế là người đạo đức giả, sẽ không tự mình gánh tội Gi*t con trên lưng, hơn nữa hiện giờ chuyện hai vị hoàng tử của tiên hoàng bị ông ấy âm thầm Gi*t hại đã bị phát hiện, hoàng đế càng lo sợ, ông ấy sẽ không Gi*t Tín vương, thậm chí còn muốn tìm cho hắn một công việc ổn định, sẽ không để lại bất kỳ lời bàn tán nào, không để cho ai nói ông là một hoàng đế ngoan độc, tuyệt tình, dồn chính con trai của mình vào chỗ ૮ɦếƭ.
Bùi Bảo Khương không hiểu rõ mọi chuyện, chuyện quan trường như đánh cờ, nàng ấy nghe không hiểu, nhìn không rõ, tự nghĩ rằng hiểu rõ mọi chuyện nhưng thật ra là không biết cái gì.
Bùi Bảo Khương nửa tin nửa không nhìn Tô Mạt: "Mạt nhi, có thật vậy không?"
Tô Mạt gật đầu, nói nhỏ: "Có lẽ cũng không đến mấy năm. Tỷ nên khuyên tỷ ấy kiên nhẫn, tự bảo vệ lấy chính mình, đừng để Tín vương làm bị thương."
Bùi Bảo Khương nín khóc nhìn Tô Mạt, nói: "Hiện tại Tả đại nhân bị nhốt lại, Tả gia bị giam lỏng, không thể giao tiếp với bên ngoài. Không có cách nào bảo vệ được tỷ ấy."
Tô Mạt suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Muội có cách này, muội sẽ phái người của muội đến bảo vệ Tín vương phi, cố gắng bảo vệ tỷ ấy an toàn."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc