Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 531

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Chuyện của Nhạc Thiếu Sâm có chút mập mờ, hình như hoàng đế không có ý định muốn giết hắn nhưng lại không nói rõ. Đó chỉ là theo kinh nghiệm nhiều năm của Lưu Ngọc phỏng đoán mà thôi.
Tô Mạt nói cảm ơn, cùng phụ thân tiễn ông ra tận cửa.
Hoàng đế ban thưởng cho Tô gia, đó là dấu hiệu của sự ân sủng, dĩ nhiên sẽ có những quan viên tới chúc mừng, cũng có thể vì Tô gia có một vị quý phi, chẳng qua là một vị quý phi đã mất, không thích hợp chúc mừng náo nhiệt. Cho nên những người có tâm tư muốn kết thân cũng chỉ đến tặng quà không lưu lại.
Sau buổi tiệc đính hôn Tô gia bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho Đại tiểu thư, Tô Nhu Nhi cùng nha hoàn của mình bắt đầu may giá y (áo cưới), đám người Tô Hinh Nhi cũng tham gia giúp đỡ.
Tô Mạt vì phải xử lý công việc của cửa hàng hương liệu, trà lâu, ngoài ra còn có vườn hoa và nông trại nên không có nhiều thời gian rảnh rỗi, cũng may Hoàng Phủ Cẩn không có công việc gì, mỗi ngày đều đến giúp nàng rất nhiều việc.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi một vòng quanh cửa hàng hương liệu, hiện giờ cửa hàng này chủ yếu là do Tô Việt quản lý, mấy người Hoa Ngọc La giúp đỡ y.
Tô Việt bây giờ đã không còn nghĩ tới con đường làm quan nữa, ngược lại muốn nghiêm túc làm một thương nhân, giúp cho việc buôn bán của cửa hàng này rất tốt. Y đưa sổ sách cho Tô Mạt xem, cười nói: “Tô Mạt, muội xem qua một chút, mặc dù tình huống có chút phức tạp nhưng việc làm ăn của chúng ta không bị ảnh hưởng gì nhiều. Bây giờ các cửa hàng của chúng ta ở những địa phương khác phát triển đã ổn định, nếu như sau này chúng ta rời khỏi kinh thành, việc buôn bán cũng không bị trì hoãn. Việc chi tiêu trong nhà, xây nhà mua đất, tất cả đều có tiền.”
Tô Mạt cười nói: “Nhị ca, quan trọng là huynh nhanh chóng cưới một Nhị tẩu, như vậy tổ mẫu và phụ thân ở nhà cũng có việc để làm.”
Gương mặt tuấn tú của Tô Việt đỏ bừng, hắn ngượng ngùng nói: “Mạt nhi, muội cũng biết trêu huynh.”
Tô Mạt cười rộ lên: “Nhị ca, muội đâu có trêu ghẹo huynh, huynh nghĩ thử đi, trước đây huynh nếu huynh làm quan, vậy sẽ phải hy sinh hôn sự của mình. Bây giờ thì tốt rồi, sau này Tô gia chúng ta không còn làm quan nữa. Huynh muốn chọn vợ, tất nhiên là phải chọn người huynh thích rồi.” Nàng liếc nhìn Hoa Ngọc La đang tính sổ sách bên cạnh, “Muội nghe nói huynh có người trong lòng rồi?”
Gương mặt của Tô Việt càng thêm đỏ, vội vàng lắc đầu, “Mạt Nhi, muội nói linh tinh cái gì vậy!” Y vội vàng nói với Hoàng Phủ Cẩn, “Tề vương, chúng ta ra hậu viện uống trà đi.”
Mấy người chưa kịp đi ra khỏi phòng thì có người chạy vào báo: “Nhị thiếu gia, Bùi tiểu thư đến.”
Tô Mạt bật cười, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, chúng ta nhanh đi thôi, trực giác của ta không sai đâu.”
Dù trong thời gian này có rất nhiều việc nhưng vừa bước vào cửa hàng hương liệu đã có thể cảm nhận được không khí khác thường, Hoa Ngọc La đối với Nhị ca lúc gần lúc xa, còn có chút u ám, mà Nhị ca đối xử với nàng rất tốt - dĩ nhiên Nhị ca đối xử với ai cũng rất dịu dàng khiêm tốn.
Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay Tô Mạt, hai người đi bộ đến phía sau cửa hàng, nơi đó ban đầu là nơi Tô Mạt ở sau đó Tô Hinh Nhi cũng ở đó một thời gian, nay là chỗ ở của Hoa Ngọc La.
Thời tiết tháng ba rất đẹp, hoa đào và hoa hải đường đều nở rất đẹp, cảnh xuân tươi đẹp, hồ nước trong vắt, bóng hai người in trên mặt nước, giống như một bức họa. Nha hoàn trong viện im lặng nhìn hai người, vô thức dừng lại mọi việc, chỉ sợ phá hỏng bức tranh đẹp này.
Tô Mạt nói nhỏ: “Cẩn ca ca, chúng ta nên có kế hoạch sớm, hoàng đế sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Từ thái độ của Hoàng Phủ Cẩn đối với hoàng đế, ông ấy cũng đoán ra được chuyện xảy ra dưới địa cung, ngoài ra cũng đoán được thân phận của Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng đế là người rất đa nghi, cộng thêm cảm giác của ông đối với Hoàng Phủ Cẩn rất kỳ lạ, không thể nào không biết.
Ngoài ra với thái độ của đám người Tả Minh Thụy, cũng có thể đoán được phần nào.
Cho nên, Tô Mạt cảm thấy hiện giờ hoàng đế im lặng như vậy là vì đã có kế hoạch sắp tới, nhất định là âm mưu hại người, muốn trấn áp bọn họ, nàng nhất định không thể coi thường, phải để ý cẩn thận mọi thứ.
Nàng bắt đầu so sánh lực lượng của mình và hoàng đế, từ trước đến nay nàng luôn chọn phương thức đơn giản nhất, nhanh nhất để đạt được mục đích, muốn chống lại hoàng đế không cần nhiều binh lính hay ám vệ, chỉ cần dùng trí, nắm giữ được nhược điểm của ông ấy, như vậy là đủ.
Ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn kiên định, "Đừng sợ."
Giọng nói dịu dàng, so với thời điểm còn là thiếu niên tà mị thì nay đã chững chạc hơn nhiều, Tô Mạt bật cười, người đàn ông này, khi đối đầu với quân địch thì cái khí thế ngang tàng này làm cho người khác kính nể. Nàng không ngờ tới hắn lại trở nên hoàn mỹ như vậy, có lúc lạnh hơn băng, cứng hơn đá, nhưng cũng có lúc mềm như nước, nóng như lửa.
Khiến cho nàng không thể dời khỏi, không hề nuối tiếc.
“Tiêu Vũ Lâu đã rời kinh thành, có đưa cho chúng ta một bức thư, dặn chúng ta cẩn thận hoàng đế và Vu Hận Sinh, y cảm thấy Vu Hận Sinh không dễ dàng ૮ɦếƭ như vậy.” Tô Mạt nói nhỏ.
Nàng đã hỏi Diệp Tri Vân, dòng nước dưới địa cung không phải là hồ, mà là thông với giếng nước trong cùng, ngoài ra còn thông với hồ Thái Dịch.
Với công lực của Vu Hận Sinh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng ૮ɦếƭ như vậy.
Hai người thảo luận một lúc, sau đó muốn đến chỗ Diệp Tri Vân, lúc đi đến trước cửa hàng, vừa vặn nhìn thấy một cảnh vô cùng kỳ lạ, Tô Việt và Bùi Bảo Khương đang lựa chọn nước hoa, Hoa Ngọc La đứng một bên sửa sang lại, Bùi Bảo Khương xem qua thứ gì, sờ thử cái gì nàng đều sắp xếp lại, hơn nữa trên trán Tô Việt mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn phải gượng cười.
Tô Mạt bật cười, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Đúng lúc Bùi Bảo Khương nghiêng đầu nhìn thấy nàng, cười nói: “Mạt Nhi, tỷ đang muốn tìm muội đây.”
Tô Mạt bị phát hiện, bất đắc dĩ đành tiến lên nói chuyện cùng nàng.
Bùi Bảo Khương kéo tay Tô Mạt, đi tới trước mặt Tô Việt và Hoa Ngọc La, cười nói: “Muội và Mạt nhi là tỷ muội tốt của nhau, Nhị thiếu gia, có phải nên nể mặt tý không?”
Không đợi Tô Mạt lên tiếng, Hoa Ngọc La như cười như không nói: “Mạt nhi, muội nói thử xem nếu là bạn bè, vì bạn bè mà suy nghĩ, cũng không nên làm khó người ta. Nếu chúng ta đến cửa hàng của bạn bè mua đồ cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nếu mình được lợi nhiều quá thì cửa hàng của người ta cũng khó mà làm sổ sách được.”
Tô Mạt nhịn cười đến mức sắp bị nội thương, nhưng lại không dám cười, nhìn trộm về phía Nhị ca, gương mặt cũng không được dễ chịu cho lắm, nhưng không dám đắc tội với bên nào.
“Nhị thiếu gia, huynh nói thử xem?” Hoa Ngọc La nửa cười nửa không nhìn Tô Việt.
Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, dù gì cũng đã bỏ qua cho nàng, nếu không nàng cũng không biết nói thế nào.
Nàng hiểu rõ Hoa Ngọc La, hơn nữa để cứu được Nhị ca cũng có công của nàng, từ trước đến nay giao tình giữa họ không đơn giản.
Mà Bùi Bảo Khương, chính nàng cũng đã quen biết từ lâu, lúc còn ở vườn hoa của hoàng cung, sau đó còn cùng nhau ăn uống. Gần đây nàng quá bận rộn, lại không đi vào cung, cộng thêm tranh đấu khắp nơi, đúng là lâu rồi không liên lạc cùng Bùi Bảo Khương.
Nhất là khi Tả Nghi Lan gả cho Thái tử, mà thái độ của Thái tử đối với đại tỷ rất mờ ám, ngoài ra giao tình của Bùi Bảo KHương với Tả Nghi Lan không ít, những điều đó khiến nàng phải cẩn thận.
Không ngờ tới Nhị ca lại có qua lại cùng nàng ấy.
Tô Mạt hơi mỉm cười nhìn Nhị ca, sau đó nhìn qua Bùi Bảo Khương, gương mặt của nàng ấy vẫn rất thản nhiên, không có chút khó chịu, mà Hoa Ngọc La lại hơi nhướng mày, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt châm chọc
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc