Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 530

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Đám nha hoàn của Tô gia cũng âm thầm bĩu môi, Tô Văn Nhi này thật không biết xấu hổ, chẳng qua hôm nay lại như chó nhà có tang (ý nói không có nơi nương tựa), lại dám về đây khoe khoang, nàng ta có cái gì để khoe khoang?
Tô Văn Nhi rất tức giận, các nàng có tư cách gì mà chỉ trích mình?
Nhưng để đạt được mục đích, nàng phải nhịn xuống lửa giận này, nói với Tô Mạt: “Ta là nữ nhi của Tô gia, ta phải đi đâu? Ta đã suy nghĩ rồi, ta muốn trở lại đây.”
Lời này nói ra giống như một tiếng sấm.
Mọi người quay ra nhìn nhau, lại nhìn Tô Văn Nhi giống như nhìn quái vật.
Tô Hinh Nhi ôm bụng cười không đứng thẳng được, “Ha ha ha, Mạt Nhi, muội có nghe thấy không? Nàng, nàng nói muốn trở về. Nàng ta nghĩ mình là ai chứ? Muốn về là về? Ha ha ha, cười ૮ɦếƭ ta.”
Tô Mạt cũng cười nhạt, giống như chuyện này không hề liên quan gì đến nàng.
Nàng lười phải so đo với loại người này.
Nàng phất tay gọi Lan Nhược: “Lan Nhược, tiễn khách.”
Tô Hinh Nhi hừ lạnh một tiếng, kéo cánh tay Tô Mạt, “Mạt Nhi, chúng ta ra phía sau uống R*ợ*u.”
Tô Văn Nhi giận đến mức cả người run rẩy, đồ trang sức trên đầu nàng phát ra ánh sáng chói mắt, nàng điên cuồng nói: “Ngươi, các ngươi thật to gan! Các ngươi dám! Tô Mạt, ta cảnh cáo ngươi, ta tới nói cho ngươi biết là đã coi trọng ngươi lắm rồi. Ngươi tốt nhất tiếp đãi ta cho tốt, để ta ở lại đây, sau này sẽ không bạc đãi ngươi. Bây giờ ngươi mà đuổi ta đi sau này đừng có hối hận. Ta có rất nhiều chuyện có thể nói cho ngươi biết. Ngươi cho rằng Tả Nghi Lan sẽ không đối phó với ngươi? Ngươi cho rằng hoàng đế sẽ buông tha cho các ngươi, ….”
“Tiễn khách.” Sắc mặt Tô Mặt lạnh lẽo, nàng không muốn để cho nữ nhân này ở đây nói năng linh tinh, rước đến tai họa cho Tô gia, bên ngoài vẫn đang có người của hoàng đế giám sát.
Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, đã đến cầu người khác lại vẫn cứ kiêu ngạo như vậy, giống như sai bảo người khác là coi trọng người đó lắm.
Sắc mặt Tô Văn Nhi lần lượt thay đổi, lúc trắng lúc xanh, giống như muốn nổi khùng lên. Đến khi mọi người cho rằng nàng ta sẽ mở miệng mắng to, đột nhiên nàng ta đứng dậy làm mọi người không hiểu nàng định làm gì.
Nàng ta tự nhiên quỳ xuống
Tô Văn Nhi quỳ xuống, khiến tất cả mọi người đều giật mình, nàng ta dùng đầu gối tiến lên mấy bước, nắm lấy làn váy của Tô Mạt, vừa khóc vừa nói: “Mạt Nhi, Mạt Nhi, chẳng lẽ muội thấy ૮ɦếƭ mà không cứu sao? Tỷ cũng không phải vì bản thân mình, tỷ van cầu muội, dù muội có hận tỷ, muội có thể đánh, có thể mắng tỷ, thậm chí có thể giết tỷ, nhưng xin muội hãy cứu con trai của tỷ.”
Nước mắt của nàng ta rơi đầy mặt, dáng vẻ van xin, rất đáng thương.
Tô Mạt từng bước lui về sau, không để cho nàng bắt được làn váy, loại người như vậy chỉ liếc mắt nhìn cũng thấy ghê tởm.
Tô Văn Nhi khóc đến mức ngã xuống đất, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, một khắc trước nàng vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng vậy mà bây giờ lại ăn nói khép nép như vậy, trở mặt cũng không nhanh như vậy.
Tô Hinh Nhi giận dữ mắng: “Ngươi không cần giả bộ đáng thương ở đây, ngươi giống như rắn độc vậy, nếu ai thương xót cho ngươi sau này cũng sẽ bị ngươi cắn ngược lại.”
Tô Văn Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngươi có tư cách gì nói ta? Nếu như bọn họ không thương hại ngươi, ngươi có thể có ngày hôm nay sao? Ngươi đã sớm ૮ɦếƭ rồi?”
Tô Hinh Nhi giận dữ quát, “Ngươi thật không biết xấu hổ. Không đạt được mục đích liền ăn vạ! Người đâu, mau đuổi nàng ra ngoài!”
Tô Văn Nhi không chịu đi, khẩn cầu xin Tô Mạt: “Mạt Nhi, van cầu muội, Mạt Nhi, muội có thể cứu người không thân quen, tại sao không thể cứu tỷ tỷ của mình? Nếu muội không cứu con tỷ, nó sẽ bị Tả Nghi Lan và Hoàng Phủ Cẩn hại ૮ɦếƭ mất. Mạt Nhi, tỷ van cầu muội. Muội cứu nó được không?”
Tô Mạt nhàn nhạt nói: “Không phải chúng ta không quan tâm, mà là không thể làm gì được. Tỷ cũng thấy rồi đấy, hiện giờ Tô gia đang bị triều đình giám sát. Hơn nữa, đó là con trai của Tín vương, cũng là tôn tử của Bệ hạ, sao có thể có nguy hiểm được? Thay vì ở đây cầu xin muội, tỷ nên đến cầu xin Bệ hạ.”
Tô Văn Nhi lau nước mắt, cười lạnh nói: “Ta không ngờ các ngươi tự xưng mình là chính nghĩa, cũng chỉ là đám người máu lạnh, thấy ૮ɦếƭ mà không cứu mà thôi. Các ngươi có tư cách gì chỉ trích ta? Ai mà chả muốn hướng chỗ cao, nước lúc nào cũng chảy xuống dưới?”
Ánh mắt nàng âm độc nhìn chằm chằm mấy người Tô Mạt, “Các ngươi thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, cẩn thận có báo ứng!”
Tô Hinh Nhi giận dữ tiến lên sai người nhanh chóng đuổi họ ra ngoài.
Tô Mạt từ từ bước tới, đứng trước mặt Tô Văn Nhi, nhẹ giọng nói: “Sườn phi nương nương sao không đến tìm Cố gia?”
Nghe nói mấy ngày trước Cố Chiêu vì sợ tội nên đã tự sát, vì vậy hoàng đế cũng không giận chó đánh mèo mà trừng phạt những người còn lại của Cố gia, chỉ nói là Cố Chiêu bị người khác lừa gạt, vứt xác hắn ở nơi hoang dã, Cố gia vẫn hoạt động như bình thường, điều này làm cho người khác rất khó hiểu.
Vẻ mặt của Tô Văn Nhi có chút không được tự nhiên, nàng cười lạnh nói: “Không cứu thì không cứu, không cần phải châm chọc làm gì.”
Tô Mạt không để ý đến nàng nữa, xoay người cùng Tô Hinh Nhi đi đến hậu viện nói chuyện cùng phụ thân và lão phu nhân.
Đến chạng vạng, có người ở trong cung đến, hơn nữa đích thân Lưu Ngọc đến, dáng vẻ của ông rất bình tĩnh, lần lượt chào hỏi lão phu nhân và Tô Nhân Vũ. Lão phu nhân để cho Tô Mạt phân phó mọi người chuẩn bị tiếp chỉ.
Nội dung của thánh chỉ khiến cho mọi người không thể hiểu nổi, đầu tiên là nói Tô Nhân Vũ trung thành đền nợ nước, khiến bản thân bị thương nhiều chỗ, hôm nay tật cũ tái phát ở nhà dưỡng bệnh, thưởng cho một số kim ngân châu báu, tăng bổng lộc lên gấp đôi.
Một nội dung khác của thánh chỉ là chiêu cáo Tô Chiêu nghi vì Bệ hạ cầu phúc, nhiễm bệnh bỏ mình, an táng ở hoàng lăng.
Đối với tin tức lần này Tô Mạt không hề ngờ tới, không nhìn ra hoàng đế có suy tính gì, muốn bỏ qua cho Tô gia sao? Chẳng lẽ lần đó Hoàng Phủ Cẩn uy hiếp có tác dụng? Hay là ông ấy đã lớn tuổi, đến giờ thường xuyên bị ác mộng, bệnh lại nặng thêm, vì vậy lương tâm trỗi dậy?
Bây giờ nhìn Lưu Ngọc cũng có chút tuổi rồi, đi đường cũng đã hơi tập tễnh. Tô Nhân Vũ mời ông ở lại uống trà, nhưng ông lắc đầu nói: “Chúng ta còn phải hồi cung phục chỉ, không quấy rầy Quốc công nữa.”
Vừa nói ông vừa đi đến trước mặt Tô Mạt, cười cười, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, thấp giọng nói: “Tô tiểu thư, nô tài có lời muốn tự mình nói với ngài.”
Tô Mạt nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn ở góc khuất, y cũng đang chăm chú nhìn nàng, nàng cười cười, ý bảo y trốn đi.
Hai người đi về phía Hoàng Phủ Cẩn, y liền nấp đi.
Lưu Ngọc dừng bước, thấp giọng nói: “Tô tiểu thư, nô tài nói lời thật lòng. Mọi khó khăn đều đã qua, ngài nên ủng hộ Tề vương. Toàn lực giúp đỡ, đưa Tề vương lên. Như vậy…mọi chuyện đều có khả năng.”
Tô Mạt cau mày, nhìn ông, “Lưu công ông, ý ngài là Bệ hạ…?”
Lưu Ngọc thở dài, “Tô tiểu thư, nô tài không nói gì, nô tài hồi cung trước.”
Tô Mạt đưa mắt nhìn ông, muốn hỏi Tiền cô cô nhưng lại thôi.
Sắc mặt Lưu Ngọc thoáng qua một chút buồn thương, lắc đầu thở dài nói: “Khó khăn.”
Bị Vu Hận Sinh xuống tay, còn có cơ hội trở về sao?
Tô Mạt nói chuyện vài câu cùng ông, biết được Tín vương thật sự điên rồi, hiện giờ chỉ còn lại Lạc vương và Ngụy vương, Tả Minh Thụy chắc chắn khó thoát được tội, nhưng hoàng đế lại kiêng kỵ Thẩm gia, cũng không biết sẽ giải quyết đám gia quyến kia như thế nào, Lưu gia thì ngược lại, nhất định phải tru di cửu tộc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc