Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 529

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt bật cười: “Để họ tâm sự với nhau đi.”
Tô Hinh Nhi chọc nàng một cái, cười nói: “Không sao, muội cũng có người để tâm sự kìa.” Nói xong nhìn sang một bên, mấy nữ hài cũng nhìn theo, thấy Hoàng Phủ Cẩn đứng bên cạnh núi giả đang nhìn về phía bên này.
Gương mặt Tô Mạt đỏ ửng lên, cất giọng nói: “A a a, tỷ nói gì vậy, chắc là có chuyện quan trọng, muội đi xem một chút.”
Nói xong liền nhấc váy chạy đi mất.
Tô Hinh Nhi cười rộ lên, tiếng cười vang khắp khu vườn.
Tô Hinh Nhi nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Tô Mạt đến khi biến mất, khẽ rũ mi xuống, Đại tỷ và Mạt Nhi đã tìm được hạnh phúc, thật tốt. Nàng thở dài, tự biết bản thân mình…. Tự cười chính bản thân, đưa tay ***ng đến bên chân, mấy nữ hài nói muốn đi ngắm hoa, nàng cười nói không, các nàng liền đi trước.
Nâng làn váy, một mình đi tới bồn hoa bên cạnh, ngồi dưới tán cây hoa đào cạnh núi giả.
Đột nhiên đằng sau núi có tiếng người: “ Một bình R*ợ*u, mời tri kỷ, cảnh xuân tháng ba R*ợ*u tưới tương tư…”
Tô Hinh Nhi giật mình, nhẹ nhàng xoay người nhìn sang, một nam nhân mặc cẩm bào xanh ngọc, ôm một bình R*ợ*u trước ***, bên cạnh có vài hũ R*ợ*u khác, hắn tựa vào núi giả, áo ngoài bị R*ợ*u là ướt, mùi hoa lẫn mùi R*ợ*u, bay khắp nơi.
Nam nhân này vô cùng anh tuấn, chính là A Cổ Thái.
Tô Hinh Nhi thở dài, nghĩ dẫu sao trời cũng đang còn lạnh, hắn như vậy sẽ bị bệnh mất.
“A Cổ Thái sư phụ.” Tô Hinh Nhi lên tiếng gọi hắn.
Ánh mắt A Cổ Thái ௱o^ЛƓ lung, hơi híp mắt lại nhìn, trời xanh cây xanh, hoa đào nở rộ, trước mắt là một thiếu nữ mặc bộ quần áo màu hoa hải đường, kiều nhan như hoa, đang ân cần nhìn mình.
Bộ dạng kia… Lòng hắn run lên, mình đang nằm mơ sao? Nàng sao có thể quan tâm tới mình? Hơn nữa còn mặc bộ quần áo rực rỡ như vậy, đã bao nhiêu ngày không nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, nàng đã từ bỏ những bộ quần áo kia, chỉ mặc màu lam và trắng, mộc mạc như một cái bóng.
Cái tên đó được giấu ở trong lòng, nghĩ đến rất nhiều nhưng hắn không dám nói ra, dù có say R*ợ*u hắn cũng không dám đường đột nàng.
Nàng là một cô gái đoan trang, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lầu bầu nói: “Hôm nay là ngày vui, nàng…. Không cần để ý đến ta….”
Tô Hinh Nhi thấy hắn nói không rõ ràng, sắp ngủ gật, vội vàng lên tiếng: “A Cổ Thái sư phụ, ngài không nên ngủ ở đây, muốn ngủ thì nên về phòng.” Vừa nói nàng vừa đứng dậy muốn gọi người làm trong nhà đến, ai ngờ mọi đều bận rộn, không có ai đến đây cả.
Nàng không còn cách nào khác là đến đỡ A Cổ Thái, nhưng thân hình hắn cao to, nàng lại quá yếu, không thể chịu được lực.
Vừa mới đứng lên, sức nặng toàn thân của hắn đè lên người nàng, chân nàng lập tức mềm nhũn, ngã xuống.
A Cổ Thái dù có say, thần trí mơ hồ, nhưng nội lực vận động, theo bản năng ôm lấy nàng, lúc chạm xuống mặt đất, bảo vệ Tô Hinh Nhi không để cho nàng bị thương.
Mặt Tô Hinh Nhi đỏ bừng lên, bị A Cổ Thái ôm lấy, khiến cả người nàng nóng lên, nhắm chặt mắt không dám nhìn hắn.
Ai ngờ, một lúc sau bên tai truyền đến tiếng thở đều đều, nàng thử mở mắt ra – A Cổ Thái lại ngủ thiếp đi!
Nàng dở khóc dở cười, lại sợ có người nhìn thấy, nàng dùng hết sức giãy ra, lại bị hắn ôm chặt hơn, nàng vội vàng nói kèm theo chút nức nở: “Ngài mau buông tay ra, sẽ bị người khác nhìn thấy.”
Vừa nói xong, A Cổ Thái hơi tỉnh lại buông nàng ra, lăn sang bên cạnh, chui vào bụi cỏ ngủ tiếp.
Tô Hinh Nhi cuống quýt bò dậy, sau đó chỉnh lại quần áo rời đi, muốn đi tìm mấy bà mụ để cho mấy người mang A Cổ Thái đang say về phòng dành cho khách, tránh để hắn bị cảm lạnh. Nàng đang trên đường trở về, đúng lúc gặp phải nha đầu Minh Phi, “Tiểu thư, tìm ngài thật khó nha.”
Nàng kinh ngạc hỏi lại: “Các ngươi không phải đi ngắm hoa sao, tìm ta làm gì?”
Bây giờ nàng đã không còn là vị tiểu thư bốc đồng như ngày xưa nữa, hiện giờ bên người nàng sẽ không mang theo nha hoàn và bà mụ đi theo nữa, ngược lại giờ nàng thích một mình thanh tịnh. Nhất là những lúc náo nhiệt, nhiều người như thế, nàng không thích đi lại nhiều, dù sao hôm nay cũng chỉ đi bộ một chút.
Minh Phi nói: “Tiểu thư, là Nhị tiểu thư….A, là Tín vương sườn phi tới.”
Lông mày Tô Hinh Nhi nhướn lên, lạnh lùng nói: “Nàng ta tới làm gì? Chúng ta đi xem một chút.”
Đối với Tô Văn Nhi, Tô gia không còn bất cứ tình cảm nào cả, giống như bàn công việc chung tiếp đón nàng ở phòng khách, Tô lão phu nhân và Tô Nhân Vũ không xuất hiện, ngược lại là Tô Mạt mang theo vài người ra đón tiếp.
Tô Văn Nhi vẫn khoác trên mình bộ quần áo lộng lẫy như cũ, không thua gì bộ dạng của vương phi, người bên cạnh cũng là tiền hô hậu ủng, gương mặt kiêu căng, phảng phất giống như bộ dạng của hoàng hậu.
Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng, suy đoán mục đích nàng tới đây, là tới thị uy? Hay là đến phá rối?
Loại nữ nhân giống như nàng, không thể đối xử tốt với người khác, dù có là tỷ muội của mình cũng vậy.
Ở trong mắt nàng, chỉ có lợi ích, chỉ có bản thân nàng, có thể lợi dụng để làm chuyện xấu liền không buông tha, đến lúc không còn giá trị lợi dụng sẽ lập tức trở mặt.
Tô Văn Nhi cảm giác được mọi người đều không chào đón nàng, trừ mấy người nhà mình ra, xung quanh đều là khách cho nên không có chào hỏi, dù là Tô Mạt cũng chỉ ngồi đó, không nhìn tới nàng.
Tô Văng Nhi hừ nhẹ một tiếng, cười nói: “Hôm nay là tiệc đính hôn của Đại tiểu thư, bản phi có ý tới chúc mừng.”
Nói xong liền khoát tay bảo người hầu đưa lễ vật lên.
Hộp gấm tinh xảo, không biết bên trong đựng cái gì.
Không đợi Tô Mạt lên tiếng, Tô Hinh Nhi lạnh lùng nói: “Đa tạ sườn phi ưu ái, đáng tiếc nơi này chúng ta không hoan nghênh ngươi.”
Sắc mặt Tô Văn Nhi sầm xuống, vẻ mặt không vui nhìn Tô Hinh Nhi, nàng là ai chứ, một chân què còn dám nói chuyện với mình?
Nàng xứng sao?
“Ta đang cùng Mạt Nhi nói chuyện!” Tô Văn Nhi sắc mặt lạnh lùng, bộ dạng cao ngạo.
Tô Hinh Nhi cũng không thèm nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Mạt Nhi sẽ không để ý tới loại người vong ân phụ nghĩa, không bằng chó mèo.
Tô Văn Nhi bị nàng chọc giận đến mức sắc mặt trắng bệch, hừ lạnh không ngừng, “Ta không thèm nói chuyện với người què. Bản phi muốn nói chính sự với Mạt Nhi.”
Lúc này Tô Mạt mới chậm rãi mỉm cười tiến lên nói: “Đáng tiếc, ta không có chuyện gì phải nói với ngươi cả. Ta không ngờ rằng ngươi đã độc ác như rắn rết, mà đầu óc cũng không tốt như vậy. Ngươi diễu võ dương oai ở phủ quốc công, ở trong cung bỏ đá xuống giếng như thế nào, chẳng lẽ đều quên hết rồi sao?”
Mặt tô Văn Nhi như bị ai đấm một quyền, vẻ mặt đủ mọi màu sắc, nàng ta bỗng nhiên cười lớn lên, “Mạt Nhi, sao muội lại nhớ những chuyện không tốt kia? Tỷ chỉ nhắc nhở muội, cứu vớt muội, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ muốn bỏ đá xuống giếng.”
Tô Mạt không để ý tới nàng, nhàn nhạt nói: “Vậy nếu không còn chuyện gì, mời đi về. Dù sao, hôm nay cũng không giống ngày trước.”
Tô gia bị giám sát, Tín vương phủ cũng bị canh chừng, Tô Văn Nhi vẫn có thể ra ngoài, điều đó không đơn giản.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc