Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 526

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng tự dưng xuyên không tới đây, trở thành một nữ nhi bị vứt bỏ, nhưng nàng không cam lòng mà ૮ɦếƭ, đứng lên đấu tranh, nàng mới có được ngày hôm nay.
Hoàng Phủ Cẩn không được phụ hoàng hắn quý mến, huynh ấy bị chèn ép ở khắp nơi, nhưng cũng không trầm luân như hắn, cũng không hề oán trách, vẫn giữ được trái tim đầy tình cảm, cho nên huynh ấy mới có được ngày hôm nay.
Không muốn chính mình bị tổn thương đừng lấy người khác ra làm cái cớ, nếu không chỉ càng làm bản thân thêm trầm luân vĩnh viễn không thể thoát ra.
Vu Hận Sinh hung hăng nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi thì biết cái gì? Ngươi nghĩ rằng Hoàng Phủ Cẩn thật lòng yêu ngươi? Đừng có nằm mơ!” Hắn giơ những ngón tay nhợt nhạt chỉ về phía mọi người, “Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa… Nếu như không có lợi ích gì thì các ngươi có đồng tâm hiệp lực như vậy cứu một Tần Nguyên Quân không có quan hệ gì với bản thân không?”
Tiêu Vũ Lâu mỉm cười, không trả lời, Vu Hận Sinh nói đúng, hắn không thừa nhận không được.
Tô Mạt nói: “Vù Hận Sinh, dù dù chúng ta có trao đổi lợi ích, nhưng chúng ta không giống với ngươi. Chúng ta là cứu người, không phải là làm hại người khác!"
Vu Hận Sinh cười lạnh một tiếng, “Không phải hại người? Ai biết được các ngươi không hại người? Không phải đến hại ta sao?” Hắn chỉ vào Hoàng Phủ Cẩn, “Ngươi, từ khi sinh ra, liền hại ta ở mọi nơi!”
Hoàng Phủ Cẩn không để ý đến hắn, hắn cười một tiếng rồi nói: “ Các ngươi tự cho mình là đúng, nhưng đối với ta mà nói, ngươi chính là sai. Đúng, ta hận ngươi, hận không Gi*t được ngươi, nhất định phải Gi*t hết các ngươi, ta mới cam tâm.”
Hắn đưa tay lên, ống tay áo đen giống như một đôi cánh mở rộng ra.
Diệp Tri Vân từng bước tiến lên đề phòng hắn bất ngờ tấn công, “Ngươi có biết rằng, thật ra mẫu thân của ngươi rất yêu ngươi, nhưng vì đại cục mà phải hy sinh sinh không?
“Im miệng!” Sắc mặt Vu Hận Sinh dữ tợn, tinh thần trở nên điên cuồng, hắn nghiến răng nói: “Yêu? Một người như vậy thì yêu con trai mình như thế nào, mà lại đem con mình đưa cho một người phụ nữ khác để bảo vệ cho con của người đó? Con bị chính phụ thân của mình xử tử?”
Giọng nói của hắn vang vọng khắp căn phòng.
Điều hắn vừa nói giống như một tảng đá rơi trúng mọi người, nhất là Hoàng Phủ Cẩn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chân tướng mọi việc lại là như vậy!
“Ngươi…” Hắn muốn hỏi Vu Hận Sinh làm sao biết được, nhưng cổ họng lại không thể nói được câu nào.
Nếu như Vu Hận Sinh nói là thật, thì mẫu thân và bản thân mình đã thiếu hắn rất nhiều.
Vu Hận Sinh nhìn Hoàng Phủ Cẩn nói: “Thế nào? Cảm thấy tội lỗi? Ngươi không nghe nhầm đâu, ta nói cho ngươi biết, không phải tất cả trí nhớ ngày bé đều bị lãng quên, trùng hợp ta nhớ được mẫu thân của ta, mẫu thân của ngươi và cả nghĩa phụ của ngươi nữa, bọn họ hèn hạ bày mưu hại ta như thế nào, ta đều nhớ! Hahaha! Các ngươi có biết, một người có trí nhớ tốt thì sẽ có nỗi khổ gì không? Cái cảm giác đau đớn khi bị cha mẹ ruột thịt vứt bỏ, giống như vô duyên vô cớ bị dao đâm một nhát vậy, các ngươi nói thử xem, tại sao ta lại phải tha thứ cho bọn họ.”
Diệp Tri Vân lắc đầu nói: “Hoàng hậu lúc đấy không biết…”
“Ông câm miệng!” Vu Hận Sinh ngắt lời của ông, “Ông đã biết mọi việc… vậy chịu ૮ɦếƭ đi!”
Hắn vận nội công, từng đám khói dày lại bốc lên.
Diệp Tri Vân hét lớn một tiếng, “Cẩn thận!”
Những tiếng nổ mạnh vang lên ở khắp nơi, vách tường bắt đầu đổ xuống, có gió lớn thổi đến, khói mù bị thổi bay hết.
Nếu là trong không gian kín thì khói độc sẽ phát huy được tác dụng, nhưng nếu ở một nơi thông gió, thì những khói độc kia đều bị đánh tan.
Bỗng nhiên xuất hiện giọng nói của Tả Minh Thụy: “Diệp công công, bản quan đã biết được chân tướng, ngài yên tâm, chắc chắn sẽ giúp ngài một tay!”
Vu Hận Sinh không ngờ Tả Minh Thụy sẽ đến, hơn nữa còn âm thầm bày mưu với Diệp Tri Vân, hắn điên cuồng công kích, Hoàng Phủ Cẩn tiến lên ngăn hắn lại, cùng hắn so chiêu.
Tô Mạt đứng một bên khẩn trương theo dõi, Vu Hận Sinh liều mạng xuất chiêu, mà Hoàng Phủ Cẩn lại có nhiều chỗ cố kị, nhiều lần trúng chiêu, nếu không phải có nội lực thâm hậu có lẽ đã bị Vu Hận Sinh đánh bại.
“Cẩn ca ca, không cần giằng co với hắn!” Nàng cất giọng nhắc nhở Hoàng Phủ Cẩn.
Vu Hận Sinh lạnh lùng nhìn hắn, đỡ lấy chiêu thức của Hoàng Phủ Cẩn sau đó quay sang tấn công Tô Mạt, mà Hoàng Phủ Cẩn vẫn tiếp tục đánh về phía lưng của hắn, chỉ cần trúng một chiêu này thì sẽ lấy được mạng của hắn.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không muốn Gi*t hắn, nhưng lại không thể để cho Tô Mạt bị thương, nên không thể làm gì khác là tay mạnh hơn, buộc hắn phải đỡ lấy.
Đúng vào lúc này, sau lưng vu Hận Sinh lại có biến đổi, một chùm khói xanh biếc bốc ra, trong nháy mắt bao phủ lấy Hoàng Phủ Cẩn.
Mà Vu Hận Sinh đã đến trước mặt Tô Mạt, trong tay nàng lập tức phóng ra mấy cái ám tiễn, lăn một vòng tránh ra, lập tức Diệp Tri Vân và Tiêu Vũ Lâu nhảy đến tiếp chiêu của hắn.
Hai người đang đánh nhau với Vu Hận Sinh đều quay đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn, không ngờ rằng Hoàng Phủ Cẩn trúng kịch độc lại không có việc gì, cả hai đều kinh ngạc, dù vậy Diệp Tri Vân vẫn lo lắng hỏi, bởi vì ông biết, với công lực hiện tại của Hoàng Phủ Cẩn, không thể không trúng ít độc nào, dù có thể khống chế được độc tính phát tác nhưng không thể hoàn toàn không bị thương được.
“Tĩnh nhi, con không sao chứ?” Diệp Tri Vân lo lắng hỏi.
Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn cũng có nghi ngờ, trả lời một tiếng, Vu Hận Sinh không ngờ Hoàng Phủ Cẩn không có chuyện gì, hắn càng trở nên điên cuồng.
Nhưng Tô Mạt lại hiểu rõ nhất, đó chính là loại thuốc mà nàng khổ tâm chế tạo dù thuốc phát huy hiệu quả rất chậm, ngấm dần từ móng tay vào mạch máu, bình thường không có biểu hiện gì nhưng vào thời điểm trúng phải kịch độc có thể cứu huynh ấy một mạng.
Không biết qua bao lâu, Diệp tri vân hô to một tiếng: “ Tĩnh nhi, lui lại.”
Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng nghe lời cha nuôi lùi lại, nhảy về phía sau, đẩy một mảng tường về phía Vu Hận Sinh, vì tránh mảng tường nên hắn ngã về sau, đúng lúc này mặt đất đột nhiên nứt ra, phía dưới là một hồ nước sâu, Vu Hận Sinh không kịp phòng bị liền rơi xuống.
“Phang.” Một tiếng, sàn nhà đóng lại, không có một chút dấu vết gì lưu lại.
Diệp Tri Vân liên tiếp khởi động một số cơ quan, ở trong này không có ai quen thuộc bằng ông, dù có mấy chỗ bị phá hủy, còn lại vẫn còn dùng được.
“Bây giờ, lập tức bày trận, những người còn lại bảo vệ.” Diệp Tri Vân dặn dò mọi người, sau đó nhảy lên đài cao, mở cơ quan nâng quan tài lên cao.
Đám người Tô Mạt lập tức đi lên.
Không có ai quấy rầy, bọn họ trị liệu rất thuận lợi, lấy được kim châm trong đầu của Tần Nguyên Quân, sau đó đặt lại huyền băng châu vào miệng của hoàng hậu, không hề khiến nàng bị tổn thương tí nào.
Hoàng Phủ Cẩn lặng lẽ nhìn người, không trách được vì sao hắn lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, cho nên… Hắn vươn tay, muốn chạm vào gương mặt của người, sâu trong lòng hắn cực kỳ hy vọng người có thể đưa tay chạm vào hắn.
Dĩ nhiên điều đó là không thể.
Trong lòng hắn tự nhủ: “Mẫu hậu, người nhìn thử Mạt Nhi xem? Nàng là con dâu tương lai của người. Nhi tử sẽ rút lui khỏi vòng nước xoáy này, đi ngao du khắp bốn phương cùng nàng ấy đến đầu bạc răng long. Đó… cũng là hy vọng của người đúng không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc