Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 525

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bạch y nhân đắc ý cười lớn: “Công tử, hôm nay Hoàng Phủ Cẩn đã ૮ɦếƭ, những người còn lại không phải đối thủ của chúng ta? Công tử cứ an tâm ngồi lên ngôi vị … Tất nhiên, nếu công tử muốn cẩn thận, có thể bồi dưỡng thế tử Tín vương trước.”
Trên mặt Vu Hận Sinh hiện lên vẻ không thể tin được, hắn không tin có thể Gi*t Hoàng Phủ Cẩn một cách dễ dàng như vậy, hoặc có thể nói là hắn cảm thấy trong lòng trống rỗng, không có cảm giác vui sướng.
Hắn nhấc chân đi về phía Hoàng Phủ Cẩn, bạch y nhân thấy hắn vẫn trầm mặc như cũ thì hơi bất mãn nhưng vẫn đuổi theo.
Hoàng Phủ Cẩn nằm co trên đất, trên người cắm đầy kim châm, đã có vết thương bắt đầu rỉ máu, đó là dấu hiệu hóa cốt phấn bắt đầu phát tác, xác ૮ɦếƭ sẽ hóa thành một vũng máu.
Vu Hận Sinh dừng trước thi thể, lẩm bẩm nói: “૮ɦếƭ?” Theo bản năng hắn muốn bắt lấy Hoàng Phủ Cẩn, bạch y nhân vội vàng ngăn hắn lại, “Công tử, nơi này có hóa cốt phấn, không mang bao tay đặc chế thì ngàn vạn lần không thể ᴆụng vào. Chúc mừng công tử đã báo được mối thù lớn, nhốt cẩu hoàng đế, Gi*t được Hoàng Phủ Cẩn và Diệp Tri Vân, từ nay thiên hạ đã là của công tử. Chúng tôi nguyện ý theo công tử xây dựng một Trung Nguyên lớn mạnh.”
Bạch y nhân nói xong liền quỳ xuống, thể hiện sự phục tùng với Vu Hận Sinh.
Vu Hận Sinh thì lại không nói lên lời, hắn nhớ lại những thống khổ mà hắn từng phải chịu nhưng vì báo thù, hắn nhẫn, vận dụng hết những lực lượng hắn có, bày mưu tính kế khiến hoàng đế và Lưu Ngọc trở mặt với nhau, xúi giục Tín vương tạo phản sớm, lại khiến cho Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Tuyên chính thức đối địch, khiến….
Hắn làm nhiều như vậy, mà lúc kết thúc, lại chỉ có như vậy?
Là do Hoàng Phủ Cẩn khinh thường bọn hắn? Không nghĩ tới là hắn sẽ tới?
Tinh thần hắn bỗng nhiên thấy hoảng hốt, không nghe bạch y nhân nói những gì, thấy người như bị mất thăng bằng.
Đột nhiên hắn nhớ tới một điều ---- người phụ nữ đó!
Hắn bước nhanh lên đài cao, bạch y nhân thấy vậy liền cười nói: “Công tử, ngài nên nhìn kỹ mẫu thân của mình đi, mẫu thân của ngài là bị cẩu hoàng đế hại ૮ɦếƭ, hôm nay công tử vì người báo thù, khôi phục lại chế độ thời nữ đế, công tử là người con duy nhất của nữ đế, chắc chắn có thể quang minh chính đại kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.”
Vu Hận Sinh đứng trên bậc thang, nhìn dung nhan thoát tục của nữ đế, hắn nghĩ không biết bà là một nữ nhân như thế nào? Có thể khiến cho nhiều người vì bà mà phải ૮ɦếƭ? Cho dù là bà đã ૮ɦếƭ cũng có ảnh hưởng rất lớn với đất nước này?
Bà là một người phụ nữ như thế nào mà có thể đầu độc lòng người như vậy?
Tất cả thống khổ của hắn, đều tại người phụ nữ này….
Lửa giận trong lòng hắn bốc lên tận trời, vận nội công dồn lực vào tay, đánh một chưởng về phía nữ đế, chỉ cần một chưởng này đánh trúng, từ đó trên đời này sẽ không còn người phụ nữ đó nữa, sẽ hóa thành từng mảnh vụn một.
Đột nhiên hắn có một loại cảm giác sung sướng, giống như gánh nặng đè trên người hắn bao nhiêu năm qua bỗng nhiên biến mất, hắn bật cười.
Bỗng dưng không khí bốn phía như ngưng lại, bạch y nhân đều ngã xuống, một luồng khí mạnh mẽ ập tới, Vu Hận Sinh không kịp phòng bị, giữa lưng trúng một chưởng.
Phun ra một ngụm máu, quan tài bằng ngọc trước mắt biến mất, hắn nghi ngờ quay đầu lại, thấy đám người Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt nguyên vẹn đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn đưa tay lau vết máu bên miệng, cười lớn: “Tốt, tốt, Hoàng Phủ Cẩn, không hổ là đối thủ của ta.”
Tô Mạt thầm ngạc nhiên, dù đang bị thương lại ở tình huống không hề phòng bị chịu được một chưởng của Hoàng Phủ Cẩn, thực lực của Vu Hận Sinh đã cao hơn trước rất nhiều, hoặc có thể trọng thương lúc trước của hắn là giả?
Nàng hỏi: “Vu Hận Sinh, nếu ngươi là con của tiên hoàng, như vậy ngươi và Cẩn ca ca chính là anh em ruột thịt, Cẩn ca ca không có ý định tranh giành ngôi vị hoàng đế, tại sao ngươi lại cứ dồn huynh ấy vào chỗ ૮ɦếƭ? Cho dù là ngươi có hận đi nữa, đó cũng là lỗi của hoàng đế với ngươi, đó là do ông ấy không muốn để con cháu của tiên hoàng lui lại, ngươi muốn báo thù thì đi tìm ông ấy, ngươi gây khó dễ cho chúng ta ở khắp nơi, không cảm thấy nhầm người rồi sao?”
Ánh mắt Vu Hận Sinh lạnh lùng, âm trầm nhìn bọn họ: “Hahaha, tìm nhầm người? Ta tìm chính là hắn!” Vu Hận Sinh giận dữ, bước từng bước đi xuống, hắn đứng trước mặt Hoàng Phủ Cẩn, lạnh lùng nói: “Nếu như không phải hắn, ta không cần phải người không người, quỷ không ra quỷ, ta sẽ không bị cha mẹ vứt bỏ? Ta sẽ không phải sống từng đấy năm không nhìn thấy mặt trời.”
Không đợi Tô Mạt nói chuyện, Diệp Tri Vân bên cạnh bỗng nhiên ho khan, thật dài nói: “Ngươi… cũng biết?”
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi theo, nghi ngờ nhìn Diệp Tri Vân.
Vu Hận Sinh lạnh lùng nói: “Sao? Ngươi cho rằng ta vĩnh viễn sẽ không biết. Tất nhiên, nếu ngươi không nói, chỉ sợ trên đời này sẽ không ai biết được chân tướng…”
Vu Hận Sinh lạnh lùng nói: “Thế nào, ông nghĩ ta sẽ không bao giờ biết sao? Tất nhiên là ông không nói thì sợ rằng trên đời này sẽ không có ai biết được chân tướng, bọn họ cho rằng ta là con trai của Tiên hoàng, bảo vệ ta ở khắp nơi, tâng bốc ta, chỉ có mình ông là biết chân tướng mọi việc, tại sao ông lại lừa dối thiên hạ như vậy?”
Ánh mắt của hắn u ám nhìn thẳng Diệp Tri Vân, ánh mắt hắn lạnh như băng, Diệp Tri Vân thở dài: “Nếu là người khác, ta sẽ không nhân nhượng, nhưng dù ngươi có bất nhân, nhưng ta không thể bất nghĩa.” Ông từng bước đi lên trước, nhìn thẳng vào ánh mắt của Vu Hận Sinh, “Mẫu thân của ngươi và mẫu thân của ngươi là bạn tốt của nhau, tất nhiên sẽ không đành lòng….”
“Câm miệng!” Hai mắt Vu Hận Sinh đỏ ngầu, vung tay lên, hung dữ nói: “Ta không muốn nhắc về người đó, bà ta không xứng làm một mẫu thân, không xứng.”
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của hắn, Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng bảo vệ Tô Mạt, tránh cho hắn làm nàng bị thương.
Ánh mắt của Tô Mạt hơi chuyển, liếc mắt nhìn Tiêu Vũ Lâu, trên mặt hắn lộ ra vẻ phức tạp không yên, khiến cho nàng có một suy nghĩ ~ một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ? Nếu không tại sao hắn lại có vẻ mặt vừa thương xót vừa khinh miệt như vậy?
Tiêu Vũ Lâu cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay đầu về phía nàng, vẻ mặt đã khôi phục lại như cũ, khẽ mỉm cười với nàng.
Ở bên kia Diệp Tri Vân vẫn đang giằng co với Vu Hận Sinh, “ Bây giờ ngươi có thể đi, chỉ cần ngươi không sinh chuyện nữa thì ta sẽ không công bố bí mật của ngươi, ngươi vẫn có thể dùng thân phận đó tiếp tục sống.”
“Phi.” Vu Hận Sinh cười lạnh, “Ông cho rằng ta cần sao? Ông cho là bọn họ sẽ cho ta cơ hội sao? Bọn họ chỉ muốn lợi dụng cái thân phận này thôi, thiên hạ này, có kẻ nào chịu dâng cho người khác? Có ai là không tư lợi? Ngoài miệng thì đầy nhân nghĩa và đạo đức, nói đến giang sơn nào, còn không phải là để thỏa mãn tư tâm của họ? Ta vì sao phải làm những chuyện ngu xuẩn đó.”
Ánh mắt hắn ngoan độc nhìn qua mọi người, dừng lại trên khuôn mặt của Hoàng Phủ Cẩn, “Còn ngươi, ngươi cho là họ muốn tốt cho ngươi sao, ngươi cũng chỉ là kẻ đáng thương giống ta mà thôi, bị người khác lợi dụng, hahaha…”
Tô Mạt khẽ thở dài một cái: “Vu Hận Sinh, ngươi nhầm rồi, nếu như chính bản thân ngươi không muốn bị người khác lợi dụng, thì không ai có thể thay đổi vận mệnh của ngươi.”
Nàng tự dung xuyên không tới đây, trở thành một nữ nhân bị vứt bỏ, nhưng nàng không cam lòng mà ૮ɦếƭ, đấu tranh một trận, nàng mới có được ngày hôm nay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc