Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 524

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

A Lý dẫn Lưu Vân và Lưu Hỏa nhanh chóng đi lên đài cao, Lôi Hoa đứng sau lưng Tiêu Vũ Lâu cùng một tên sai vặt khác, phi thân nhảy lên, ở đó là một cung điện nhỏ, chứa đầy các loại đá quý, có rất nhiều loại hiện giờ ở ngoài không còn thấy nữa.
Trên xà nhà và cột trụ được đính dạ minh châu, xung quanh được trang trí bằng kim cương, khiến cả căn phòng sáng như ban ngày.
Ở giữa cung điện đặt một chiếc quan tài trong suốt, được khắc từ một khối ngọc hàn băng, nằm bên trong là một người phụ nữ mặc trang phục hoàng hậu. Trong đoàn người, trừ Diệp Tri Vân, không ai được nhìn diện mạo thật của nữ đế, cho dù có được nhìn qua, cũng chỉ nhìn qua lớp khăn che mặt.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn người đang nằm, đột nhiên có cảm giác đau đớn không thể nói lên, giống như có cái gì đó trong lòng tan ra. Người có dung nhan tuyệt thế, nhưng không thể phân rõ là quyến rũ hay thanh thuần đoan trang, khóe môi hơi cong như đang mỉm cười.
Người….
Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng đưa tay đè lên tim, Tô Mạt nắm lấy tay của hắn, dịu dàng nói: “ Chúng ta nhanh làm thôi, không nên quấy rầy Hoàng hậu nương nương.”
Nàng làm theo chỉ dẫn của Diệp Tri Vân, mở quan tài bằng ngọc ra, Lưu Vân cùng Lưu Hỏa nhanh chóng đặt nhẹ nhàng Tần Nguyên Quân nằm cạnh hoàng hậu, Diệp Tri Vân đứng bên cạnh nhanh chóng ra tay, lấy Huyền băng châu trong miệng hoàng hậu bắn ra, từ trong miệng người thoát ra rơi ngay trên иgự¢ của người.
Mọi người xung quanh lập tức cảm nhận được khí lạnh ập tới, phải sử dụng đến nội công để chống đỡ, không khỏi kinh ngạc công dụng của huyền băng châu, nhìn màu da của hoàng hậu nương nương vẫn sáng hồng, giống như người còn sống, không hề có cảm giác bị đóng băng, hơn nữa khi huyền băng châu ở trọng miệng của người, bên ngoài không cảm thấy chút khí lạnh nào.
Ai nghĩ rằng khi huyền băng châu vừa ra ngoài, lại tỏa ra một lượng khí lạnh lớn như thế này, rất nhanh, xung quanh đều bao phủ một lớp băng mỏng.
Diệp Tri Vân vừa vận nội công chống lại khí lạnh, vừa chọn vị trí tốt nhất để đặt huyền băng châu sao cho vừa có thể bảo vệ hoàng hậu nương nương, vừa có thể ban ơn cho Tần Nguyên Quân.
Tô Mạt đặt tay lên mạch của Tần Nguyên Quân, đợi cảm giác khi mạch ở cổ của hắn đột nhiên nảy lên, sau đó chuyển thành yên lặng, mà mặt của hắn vẫn như ban đầu, không bị tổn thương, liền biết Diệp Tri vân đã chọn được vị trí đặt huyền băng châu tốt nhất.
Bốn người nhanh chóng vào vị trí trong trận pháp, A Lý dẫn những người còn lại tản ra xung quanh để bảo vệ họ, sau một lúc, Diệp Tri Vân ép mình dời mắt khỏi gương mặt của hoàng hậu nương nương, nhẹ nhàng nói: “Có thể bắt đầu.”
Kẻ địch ra tay quá âm hiểm, kim châm trong đầu của Tần Nguyên Quân vô cùng khó lấy, chỉ cần có một sai lầm nhỏ hắn lập tức sẽ mất mạng, bây giờ hắn đang bị huyền băng châu làm đóng băng, máu trong người tạm ngừng chuyển động, kim châm sẽ không tạo ra nguy hiểm gì cho hắn, bọn họ cũng có thể từ từ lấy nó ra.
Chẳng qua là việc phối hợp giữa trận pháp và huyền băng châu, sẽ tiêu hao một lượng lớn tinh lực cùng nội lực, nhất định phải dốc toàn bộ sức lực để ứng phó, chỉ cần một sai lầm nhỏ, người bày trận cũng sẽ bị thương nặng thậm chí là ૮ɦếƭ, mà Tần Nguyên Quân chỉ còn đường ૮ɦếƭ.
Sắc mặt của mọi người đều rất tập trung, hộ vệ khắp nơi cũng như đang gặp phải kẻ địch mạnh, mặc dù lúc tiến vào địa cung rất bí mật, cửa vào cũng đã đóng kín, nhưng bọn họ cũng không dám khinh thường.
Diệp Tri Vân, Tiêu Vũ Lâu, Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn, chia nhau đem nội lực đưa vào kinh mạch của Tần Nguyên Quân, nhưng không thể gấp gáp, thời gian phải thật chậm, hai canh giờ đã qua, đỉnh đầu của mỗi người đều bốc lên khói trắng, đặc biệt là Tô Mạt, so với ba người còn lại, nội lực của nàng còn quá yếu.
Hoàng Phủ Cẩn lo lắng cho nàng, nhìn về phía Diệp Tri Vân hỏi: “Cha nuôi, còn bao lâu nữa?”
Khuôn mặt của Diệp Tri Vân cũng chảy đầy mồ hôi, quần áo đều đã ướt đẫm, ông đã đã bị thương nặng khi ở trong cung, lại bị hoàng đế đối xử thậm tệ, nội lực đã không còn được như trước, ông là người thứ hai sắp không chịu được.
“Kiên trì, sắp đến lúc quan trọng, không cần nói chuyện.” Thần sắc của Diệp Tri Vân rất nghiêm túc, toàn thân hơi run rẩy, ngón tay cũng sưng lên, gân xanh trên mu bàn tay càng hiện rõ lên.
A lý khẩn trương đứng sau lưng ông, nếu như ông không thể chịu được, chỉ cần có chỉ thị, hắn sẽ lập tức truyền nội lực cho ông.
Đang trong lúc quan trọng, bỗng nhiên trong không khí có một tiếng động rất nhỏ, ngay sau đó có một mùi hương nhẹ nhàng tiến vào, mùi hương đó hòa lẫn vào không khí trong địa cung, như có như không.
Đột nhiên nhóm cận vệ phía ngoài có người thét lên, rối rít che mắt hộc máu ngã xuống.
“Cẩn thận.”
A lý hô to một tiếng, lập tức cho người dựng lên khiên bảo vệ, đột nhiên ầm một tiếng, cả địa cung lay động một cái, đài cao phía trên chợt đổ xuống, khói mù bốc lên ở khắp nơi, Diệp Tri Vân hô to một tiếng, sai người bảo vệ quan tài.
Bên trong lớp khói bụi không ngừng có người kêu rên, rất nhanh liền không có âm thanh gì nữa.
Khói trắng ngày càng dày, tiếng kêu than ngày càng ít đi, cuối cùng không còn âm thanh gì nữa, yên lặng giống như đã ૮ɦếƭ, mà kẻ địch cũng không có phát ra âm thành gì.
Không biết qua bao lâu, trong góc vang lên tiếng rên của Tô Mạt, sau đó là âm thanh lo lắng của Hoàng Phủ Cẩn, “Mạt Nhi, nàng không sao chứ?”
Giọng nói yếu ớt của Tô Mạt lại vang lên, giống như không có khí lực: “Cẩn … ca ca, ta…”
Hoàng Phủ Cẩn vội vàng hô to gọi tên nàng, bảo nàng hãy cố gắng, ở một góc khác lại vang lên giọng nói của Diệp Tri Vân: “Tĩnh nhi, không nên lộn xộn.”
Nhưng lời cảnh cáo của ông đã quá muộn, Hoàng Phủ Cẩn đã phi thân về phía Tô Mạt, lập tức có hàng vạn kim quang bắn nhanh về phía hắn, sau đó trong lớp khói dày đặc vang lên tiếng ՐêՈ Րỉ của hắn, không đợi Diệp Tri Vân lên tiếng lần nữa, những kim quang cũng bắn về phía ông, không một chút tiếng động.
Bốn phía rơi vào im lặng, không có hơi thở của sự sống.
Không biết qua bao lâu, khói trắng dần dần tản đi, loáng thoáng lộ ra tình hình ở bên trong.
Mấy tên bạch ý đầu đội mặt nạ, vây quanh một người áo đen đi vào: “Công tử, bọn họ chỉ sợ là đã ૮ɦếƭ hết rồi, trên đời này có mấy người có thể chống đỡ được “hóa cốt phấn” của chúng ta, đoán rằng ngay cả hài cốt bọn họ cũng không còn.”
Giọng nói của Vu Hận Sinh không có chút tình cảm lần này lại có chút kích động, “Là sao? Chẳng lẽ Diệp Tri Vân lại vô dụng như vậy? Bị cẩu hoàng đế nhốt nhiều năm như vậy khiến hắn yếu đi rồi sao? Xem ra những tên đồ đệ hắn bồi dưỡng cũng đều là phế vật. Tiêu Vũ Lâu, Hoàng Phủ Cẩn đều đã ૮ɦếƭ? Có chút quá dễ dàng.”
Bạch y kia cười nói: “Công tử, người kia có lợi hại đến đâu, cũng sẽ có lúc sơ suất. Bọn họ còn tưởng rằng công tử vẫn đang bị trọng thương, lùng bắt ở khắp nơi, nào dám tùy tiện ra ngoài? Bọn họ cho rằng đã bày ra thiên la địa võng, có thể yên tâm đi vào địa cung, mà họ lại không biết rằng, công tử cũng biết lối vào địa cung. Người dù có lợi hại đến đâu, cũng có lúc khinh thường đi.”
Vu Hận Sinh hừ lạnh một tiếng, “ Những người khác sẽ ૮ɦếƭ, Hoàng Phủ Cẩn cũng ૮ɦếƭ sao? Hóa cốt phấn này có thể Gi*t mấy tên hộ vệ dễ dàng, nhưng Gi*t được Hoàng Phủ Cẩn và Tiêu Vũ Lâu đâu có dễ dàng như vậy?”
Khói trắng tiếp tục tan đi, tên bạch y nhìn xung quanh một chút, quả nhiên thấy trên đất có rất nhiều vết máu lưu lại, nhưng vẫn có mấy xác ૮ɦếƭ không nhìn rõ mặt mũi lưu lại.
Hắn vung tay lên, lập tức có mấy kim châm bắn vào mấy “xác ૮ɦếƭ”, mấy xác ૮ɦếƭ đó cũng không có động đậy gì, xem ra là đã ૮ɦếƭ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc