Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 523

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Nhạc tướng quân, không phải ta đã quên, mà là sau khi trải qua nhiều chuyện, ta đã hiểu ra những điều mà mình muốn, không phải cứ cố chấp mãi với những gì đã qua, mà phải trân trọng những gì mà mình đang có, cũng có rất nhiều điều đáng mong đợi trong tương lai sắp tới.”
Hắn, Mạt Nhi cùng những đứa con của họ, đó là gia đình của hắn, không liên quan đến người khác. Còn việc về phụ hoàng, ngôi vị hoàng đế, giang sơn, đoạt vị, … tất cả đều không liên quan đến hắn, hắn sẽ không để Mạt Nhi phải dấn thân vào nguy hiểm.
Toàn thân Nhạc Thiếu Sâm trở nên cứng ngắc, giống như đã tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn có chút hoang mang.
Hoàng Phủ Cẩn mặc kệ hắn, có thể sau này hắn sẽ hiểu, không phải ai cũng có thể từ bỏ sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang.
Nhạc Thiếu Sâm chắp tay lại nói: “Vương gia, dù thế nào, hiện tại thuộc hạ đều nghe theo lệnh của người.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, “Vậy ngươi hãy làm theo lời của Tô cô nương.”
Ngược lại Nhạc Thiếu Sâm không hề có dị nghị, mặc dù hắn và Tô Mạt không có qua lại nhiều, nếu là người quan trọng đối với vương gia, là vương phi tương lai, sư phụ Diệp Tri Vân cũng rất tán thưởng nàng, vì vậy hắn không có bất cứ ý kiến gì.
Tô Mạt cũng không khách sáo với hắn, giao luôn công việc cho hắn, để hắn phái một lượng lớn binh lính canh giữ kinh thành, bên trong thành, Hoàng thành, cung thành, cửa thành, nghiêm khắc tra xét những người ra vào, phàm là nhân sĩ giang hồ, phải hỏi rõ gia thế, phải có vật chứng minh. Quan phủ Tín vương luôn có các trạm gác, xung quang dán tranh vẽ chân dung của Vu Hận Sinh, dù không bắt được hắn, nhưng cũng tạo thành một loại uy hiếp đối với hắn.
Nhạc Thiếu Sâm không khỏi bội phục nàng, có rất nhiều điều hắn chưa từng nghĩ tới, tất cả đều được nàng kể ra, hơn nữa những điều quan trọng nàng đều đặc biệt chú ý.
Nhạc Thiếu Sâm cầm lấy sổ ghi chép của nàng, chắp tay nói: “Xin Tô cô nương an tâm, tại hạ nhất định sẽ không để lộ ra điều gì.”
Tô Mạt cũng nói cảm ơn với hắn: “Nhạc tướng quân, phải chú ý đến an toàn của bản thân.”
Trong lòng Nhạc Thiếu Sâm rất cảm động, gật đầu một cái, lại hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn, nếu Hoàng Phủ Cẩn đã nói như vậy, hắn sẽ không dây dưa nữa.
Chỉ vài ngày sau, quả nhiên là có tin tức mới, ngăn cản được một số người giang hồ không rõ thân phận, nhưng là những người áo trắng lại không thấy, đồng thời cũng bắt được một số tên gián điệp của nước láng giềng, muốn nhân cơ hội ***c nước béo cò, Tô Mạt để cho Nhạc Thiếu Sâm nhốt hết vào đại lao, nghiêm khắc tra hỏi, ghi chép lại cẩn thận, sau này có thể sẽ cần đến.
Đúng với lời của Hoàng Phủ Cẩn, khi Hoàng Phủ Giác tỉnh dậy, biết được tình trạng của bản thân hắn không hề ngạc nhiên, dáng vẻ mặc cho số phận quyết định. Nhưng vì an toàn của hắn, tạm thời Hoàng Phủ Cẩn để hắn ở lại quán trà, ở cùng đám người Tiêu Vũ Lâu, như vậy những tên áo trắng kia cũng không dám hành động tùy tiện.
Những cơn đau đầu của Hoàng Phủ Giác rất đau đớn, cũng may có Tiêu Vũ Lâu nghĩ ra biện pháp giúp hắn, có thể giảm bớt đau đớn, dù vậy, nhưng cũng không phải bản thân mình trải qua, ngay cả Tô Mạt cũng phải bội phục hắn, cứ tưởng rằng Hoàng Phủ Giác chỉ là một hoàng tử nho nhã, yếu đuối, dù có ít võ công, cũng không phải là cao thủ, không nghĩ tới hắn có thể chịu đựng được như thế.
Trong khoảng thời gian này Hoàng Phủ Giới vẫn sống ở vương phủ.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt có đi qua thăm hắn, dường như hắn có điều muốn nói, nhưng lại ấp úng không nói ra.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt bởi vì chuẩn bị đến địa cung nên rất bận rộn, cũng không có thời gian trông nom hắn, có thể vì phụ hoàng bị giam lỏng nên hắn không được thoải mái, lại thêm tình hình triều đình hiện giờ không ổn định, trong lòng hắn cũng có chút hoang mang, an ủi hắn mấy câu, hai người liền rời đi.
Ai ngờ đi đến cửa, Hoàng Phủ Giới lại chạy tới, do dự nói: “Nhị ca, chúng ta có cứu phụ hoàng ra?”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt một cái, Tô Mạt quay lại nói với Hoàng Phủ Giới: “Ngươi có chuyện gạt chúng ta phải không?”
Hoàng Phủ Giới cắn môi, do dự một lúc, rồi lắc đầu: “Ta làm gì có chuyện gì. Ta muốn nói là Vu Hận Sinh nếu đi ám sát ta, vậy hắn có ra tay ám sát phụ hoàng hay không? Nếu như phụ hoàng lên triều, Tả Minh Thụy sẽ không dám lớn lối như vậy?”
Bây giờ, Tả Minh Thụy đã nắm giữ một nửa triều đình, tích cực khôi phục lại chế độ thời nữ đế, muốn để cho nhi tử của nữ đế là Vu Hận Sinh làm hoàng đế, này … Thật là bất khả tư nghị. Hoàng Phủ Giới không có cách nào hiểu được.
Tô Mạt khuyên hắn: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ cứu phụ hoàng của ngươi ra, còn đệ hãy ở trong phủ cho đàng hoàng, không nên tùy tiện ra ngoài, tránh gặp phải bất trắc. Những chuyện khác ngươi không cần lo, chỗ của Bệ hạ, chúng ta đã phái người âm thầm bảo vệ.”
Ngoài Lưu công công đã trở lại, Diệp Tri Vân cũng phái người canh chừng đồng thời bảo vệ, nàng cũng có người ở đó, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa Tả Minh Thụy cũng không dám hành thích vua, Vu Hận Sinh sẽ không thể quang minh chính đại ngồi lên ngôi vua.
Hoàng Phủ Giới suy nghĩ một chút, gật đầu một cái coi như là đáp ứng, sau đó nhìn bọn họ đi xa.
Hắn nghĩ thầm: “Rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Tại sao nhị ca lại không vội cứu phụ hoàng ra ngoài.”
Đảo mắt đã đến tháng giêng, năm này trong cung phát ra lệnh cấm, bởi vì long thể của Bệ hạ không tốt, yêu cầu các nơi trong kinh thành giảm bớt vui chơi, cũng không được tổ chức du ngoạn có quy mô lớn, tất cả đều phải an phận ở nhà.
Hơn nữa ban đêm cũng có lệnh cấm đi lại.
Trong đêm khuya đoàn người của Tô Mạt lặng lẽ vào cung, theo chỉ dẫn của Diệp Tri Vân, tìm được đường vào cung.
Địa cung nằm ngay dưới chân của lãnh cung, ngoài một cửa bí mật hoàng đế hay ra vào, còn có hai cửa khác, bởi vì Diệp Tri Vân cũng tham gia xây dựng, hơn nữa lúc đó hoàng đế muốn chôn sống ông bên trong, cho nên ông vô cùng hiểu rõ nơi này.
Cơ quan từ từ mở ra, phát ra tiếng lạch cạch, lập tức một luồng hơi ẩm lẫn mùi nấm mốc bốc lên. Hoàng Phủ Cẩn dùng nội công, đánh tan luồng khí, sau đó dẫn đầu tiến vào.
Đầu tiên là một hành lang rất dài, hai bên vách tường là đèn dầu, do có không khí đi vào nên tự sáng lên, phát ra những tia sáng yếu ớt.
Diệp Tri Vân dặn trước: “Cẩn thận, trong này có rất nhiều cơ quan.”
Tên độc, khí độc,… không cẩn thận, sẽ ૮ɦếƭ không có chỗ chôn.
Đi vào hầm mộ luôn khiến người ta sợ hãi, lúc nào cũng phải đề phòng nguy hiểm, bọn họ có Diệp Tri Vân dẫn đường nên cũng nhẹ nhõm được phần nào.
Tô Mạt ước chừng bọn họ đã được nửa canh giờ, đường đi càng ngày càng dốc xuống, đoán chừng là đang ở phía dưới cũng Càn Thanh và cung Khôn Ninh, nhưng hình như lại lệch đi một chút, đi qua từng cánh cửa đá, đột nhiên trước mắt bỗng nhiên sáng lên, đèn đuốc sáng rực, trang hoàng đẹp đẽ, khiến người ta muốn mù mắt.
Phía trước là một cung điện rộng lớn dưới lòng đất, trang hoàng xa hoa, cực kì đẹp mắt.
Vết sẹo trên mặt Diệp Tri Vân co rúm lại, nữ đế khi còn sống rất tiết kiệm, khi nàng làm hoàng hậu, hoàng đế đã giữ nàng trong một chiếc ***g vàng vô cùng sang trọng, sau khi nàng ૮ɦếƭ, tất cả đều được đưa xuống đây.
Tim của ông không khống chế được mà bắt đầu đau đớn, giống như bị ai hung hăng P0'p vỡ.
Tô Mạt thấy ông hô hấp dồn dập, vội vàng tiến đến hỏi thăm, Diệp Tri Vân lắc đầu một cái, “Không có gì phải lo, bày trận đi, nhanh chóng rời khỏi đây.”
Tô Mạt vung tay lên, mấy người áo đen liền mang Tần Nguyên Quân đang hôn mê lên phía trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc