Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 522

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay nàng, nói với Tiêu Vũ Lâu: “Làm phiền huynh chiếu cố Ngũ đệ, đợi khi hắn tỉnh lại có thể nói cho hắn mọi chuyện, Ngũ đệ không giống người khác, tự nhiên sẽ có cách lựa chọn.”
Tiêu Vũ Lâu gật đầu.
Tô Mạt hiểu, Hoàng Phủ Cẩn sợ đem Hoàng Phủ Giác về Tề vương phủ, Diệp Tri Vân sẽ động tới, dứt khoát giao cho Tiêu Vũ Lâu an toàn hơn chút.
Bọn họ lại thương lượng một chút chuyện đến địa cung, sau đó Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt liền cáo từ về Tề vương phủ tìm Diệp Tri Vân.
Bọn họ đem chuyện vừa rồi nói cho Diệp Tri Vân biết, Diệp Tri Vân không có ý kiến gì về Hoàng Phủ Giác, ngược lại rất để ý đến những kẻ áo trắng đó, “Có thể bọn họ cấu kết cùng Tín vương, muốn diệt trừ các hoàng tử, tạo một áp lực không hề nhỏ với triều đình.”
Tô Mạt suy đoán: “Có thể là như vậy, hoặc có thể là Vu Hận Sinh khống chế Tín vương, lấy Tín vương phủ là cứ điểm, bọn họ đang tiến hành một âm mưu nào đó?”
Dù sao trước đó dáng vẻ đắc ý của Tô Văn Nhi chắc chắn có bí mật nào đó, không giống sự sai khiến của Tín vương, giống như không thèm để ý đến Tín vương, nàng muốn làm gì thì làm.
Thử nghĩ lại Tín vương làm sao có thể để cho nhi tử làm bia đỡ đạn cho Vu Hận Sinh, không có chút liên quan đến bản thân, phải biết rằng hắn là người muốn làm hoàng đế nhất.
Lưu Hỏa vội vàng nói: “Sư phụ, sao chúng ta không xông vào luôn? Đánh cho bọn họ không còn mảnh giáp.”
Lưu Vân lườm hắn một cái, cốc đầu hắn, “Động não chút đi, có điện hạ và tiểu thư ở đó, cần ngươi lắm mồm sao?”
Lưu Hỏa ủy khuất lui về sau, lẩm bẩm nhìn về phía Tô Mạt.
Tô Mạt cười cười, nói với Diệp Tri Vân: “Cha nuôi, chúng ta phái người bao vây Tín vương phủ, cẩn thận kiểm tra, kể cả không thể khống chế những kẻ áo trắng đó ra vào, nhưng cũng có thể dọa bọn họ một chút.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn bọn họ một cái, thử dò xét nói: “Cha nuôi, nếu không chúng ta cùng Tả Minh Thụy thương lượng một chút, trước đem hoàng đế ….”
“Không được.” Diệp Tri Vân quả quyết cự tuyệt, “Thả hắn ra, sẽ còn loạn hơn. Ngược lại ta muốn biết những kẻ áo trắng kia làm sao có thể vào kinh, vì sao thị vệ không có chút tin tức nào.”
Từ trước đến nay, kinh thành luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, người vào thành đều phải kiểm tra cẩn thận, nếu là người của giang hồ thì không thể nghênh ngang đi từ cửa thành vào.
Nhưng nói đến tường thành cũng không hề đơn giản, rất kiên cố, bên ngoài cũng có vô số binh lính tuần tra, không thể có chuyện leo hoặc vượt qua được.
Nói đến vấn đề này, mọi người đều rơi vào trầm tư.
Tô Mạt xoay người sai Lan Nhược đi tìm A Lý, giao cho hắn một số chuyện. Việc cấp bách bây giờ là phải tra ra cách những tên áo trắng ra vào cung, chặt đứt đường đi của bọn chúng, như vậy sẽ giết được một số, bọn họ sẽ không thể bổ sung lực lượng ngay được, nếu không sẽ rất đau đầu.
Tô Mạt lại cùng Diệp Tri Vân thương lượng chuyện đến địa cung, Diệp Tri Vân ngưng mắt nhìn nàng, thở dài nói: “Nha đầu, vì một Tần Nguyên Quân không có liên quan, ngươi cảm thấy nguy hiểm này có đáng giá không?”
Tô Mạt rũ mắt xuống nói: “Cha nuôi, thứ nhất, Tần ca ca là vì chúng ta nên mới dính vào. Thứ hai, con không thể để cho tỷ tỷ cả đời phải thương tâm.”
Chẳng lẽ chỉ có nàng hoặc Hoàng Phủ Cẩn bị thương hắn mới thấy xứng đáng hay sao?
“Huống chi, lần đi địa cung này không đơn thuần là chữa bệnh cho Tần ca ca, đừng quên, Vu Hận Sinh vẫn âm thầm theo dõi chúng ta từ trong bóng tối, hắn không thể nào không có hành động gì. Thay vì chúng ta ở ngoài sáng, bọn hắn ở trong tối, chi bằng chúng ta cũng kéo bọn họ ra ngoài ánh sáng. Chúng ta chuẩn bị tốt mọi chuyện, như vậy có thể đối phó với bọn họ.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu đồng ý, “Cha nuôi, cái chủ ý này của Mạt Nhi rất hay.”
Diệp Tri Vân giống như vẫn còn đang do dự, địa cung cũng không phải là địa phương bình thường, đó là nơi tiên hoàng yên nghỉ, nếu như có thể, ông không muốn bất cứ kẻ nào đến quấy rầy. Ông im lặng một lúc, mình đã sớm đáp ứng với bọn nhỏ không thể rút lời, hơn nữa ông cũng có tâm sự muốn giải quyết xong.
Thấy Diệp Tri Vân đáp ứng, Tô Mạt liền tỉ mỉ nói lại phương án của Tiêu Vũ Lâu, Diệp Tri Vân lại bổ sung thêm một số chi tiết, thương lượng ổn thỏa, liền tự mình trở về chuẩn bị.
Khi Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đang ở thư phòng thảo luận, bên ngoài có thị vệ báo cáo: “Điện hạ, Nhạc tướng quân tới.”
Nhạc Thiếu Sâm?
Từ khi Nhạc Thiếu Sâm ngoài mặt phản bội Hoàng Phủ Cẩn, hai người cơ hồ không gặp nhau, kể cả sau khi biết Diệp Tri Vân cố tình làm vậy, chính là để có thể mai phục bên người hoàng đế, Hoàng Phủ Cẩn không có ý kiến gì về hắn, không nghĩ đến hắn sẽ chủ động trước.
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Để cho hắn vào.”
Nhạc Thiếu Sâm cởi ra quân trang, trên người là một bộ y phục màu xanh, vóc người cao ngất, hắn sải bước vào bên trong, vào cửa liền quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến Tề vương.”
Hoàng Phủ Cẩn khoát tay, khẽ cười nói: “Nhạc tướng quân không cần đa lễ, ta và ngươi đã không còn quan hệ gì.”
Nhạc Thiếu Sâm do dự đứng dậy, liếc nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, vẻ mặt có chút ảm đạm, đường đường là nam nhi cao bảy thước, từ trước đến nay hắn làm gì cũng rất dứt khoát, hắn tưởng rằng Diệp Tri Vân sẽ thay hắn giải thích, hoặc là Tề vương sau hi biết nỗi khổ tâm của hắn, sẽ chủ động tha thứ cho hắn, không ngờ tới vẫn xa cách như vậy.
“Vương gia, thuộc hạ không phải là….”
“Nhạc tướng quân không cần phải giải thích, bổn vương đã biết hết mọi chuyện, huống chi, bổn vương chưa bao giờ trách ngươi.” Dù Nhạc Thiếu Sâm có thật tâm phản bội hắn, hay là vạn bất đắc dĩ, có thể là đều muốn tốt cho hắn, Hoàng Phủ Cẩn cũng cảm thấy tất cả đều đã qua, nếu như luôn nhớ mãi về quá khứ, vậy sao có thể nhìn về tương lai?
Hắn rất mong chờ vào tương lai của mình, đối với việc mẫu phi qua đời, những thống khổ mà phụ hoàng gây ra với hắn và nghĩa phụ, hắn cảm thấy những ân oán này nên được tháo bỏ.
Huống chi, hắn không phải là người thù dai, trong lòng hắn không để ý đến những thứ đó.
Nhạc Thiếu Sâm nửa tin nửa không, hắn nói: “Vương gia, kể từ hôm nay, thuộc hạ lần nữa nguyện ý đi theo vương gia, nguyện tuân theo lời của vương gia.”
Tô Mạt ngồi bên cạnh bật cười, nói với Nhạc Thiếu Sâm: “Nhạc tướng quân, nếu là như thế, ngươi sẽ phải để lại quân đội, đi theo điện hạ bốn bể đều là nhà.”
Nhạc Thiếu Sâm không hiểu nhìn Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn nhàn nhạt nói: “Nhạc tướng quân, hôm nay uy danh của ngươi đã vang xa, biên cương của Đại Chu vẫn có kẻ dòm ngó, ngươi nhất định có thể bảo vệ biên cương. Chờ trận phong ba này qua đi, bổn vương sẽ rời khỏi triều đình, cách xa kinh đô, mang theo vương phi đi du lịch khắp nơi, cho nên Nhạc tướng quân đi theo không phải là lựa chọn đúng đắn.”
Nhạc Thiếu Sâm có chút mê mang, đây là hoàng tử mà hắn biết trước đây sao? Khi đó hoàng tử là thiếu niên anh tài, tuấn mỹ mà ngoan lệ, giống như mãnh thú đang ngủ đông, tuổi còn nhỏ, đã khiến địch nhân khiếp sợ.
Như vậy, tướng quân thần bí làm người ta nhiệt huyết sôi trào cũng có vẻ mặt cười nhẹ nhàng, bình thản như thế này sao?
“Vương gia, chẳng lẽ ngài đã quên khát vọng trước đây sao?”
Người thiếu niên, tay cầm kiếm, thề sẽ đòi lại những thứ của mình, hắn giống như được tu luyện trong địa ngục bước ra, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đối mặt với mọi chuyện xấu xa trên thế gian hắn đều không sợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc