Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 520

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trong lòng của Hoàng Phủ Cẩn rất bình thản, có nàng ở bên cạnh, mọi điều hắn làm đều được như ý, thật sự rất thỏa mãn, mà huyền tâm kinh mà hắn tu luyện, vốn phải tìm cách hợp nhất những suy nghĩ, mới có thể đạt được cảnh giới cao nhất. Hắn mới chỉ chạm vào cánh cửa thôi. Nhưng hắn không dám nói, nếu như nàng biết hắn mới đến ngưỡng cửa mà đạt được mức độ như vậy, nhất định sẽ cho là hắn quá khiêm tốn.
Hắn cưng chiều ôm lấy nàng, chỉnh lại tóc mai cho nàng, dịu dàng nói: “Có nàng ở bên cạnh, những chuyện vụn vặt kia không làm ta mệt mỏi chút nào.”
Tô Mạt cười nhẹ, “Ta ghen tỵ” Sau đó nàng vịn cổ hắn xuống.
Lúc này Lan Nhược bước vào, đối với chuyện hai người thân mật như vậy nàng quen lắm rồi, vừa cười vừa báo cáo.
Tô Mạt nói: “Có muốn biết vì sao không?”
Nàng không cảm thấy Hoàng Phủ Tuyên là nam nhân yếu đuối, không phải vì không thể làm hoàng đế mà phát điên, có thể đây là kế hoạch của hắn? Vu Hận Sinh có thể ẩn nấp ở nơi của hắn, chỉ sợ giữa hai người có mâu thuẫn gì, lần đó Tô Văn Nhi dáng vẻ dương dương đắc ý như vậy đủ để nói lên tất cả, con trai của nàng có thể làm thái tử.
Tô Mạt cười rộ lên, “Nếu thật là như vậy, chúng ta có thể ngư ông đắc lợi, cũng tránh bị dính vào.”
Cứ để bọn họ đấu đá lẫn nhau, dù sao nàng và Hoàng Phủ Cẩn không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế.
Hai người đi tìm Tô Nhân Vũ nói chuyện, không lâu sau, người làm ở quán trà đến nói, Tiêu công tử mời họ đến uống trà.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt ngồi xe ngựa đến quán trà, hôm nay chính là ngày cuối năm, trên đường kẻ qua người lại rất là náo nhiệt, bọn họ không bị ảnh hưởng bởi cuộc nội chiến, mặc dù hoàng đế bị bệnh nhẹ, nhưng cũng không có cấm dân chúng đón năm mới, do đó trên đường vô cùng đông đúc.
Tiêu Vũ Lâu ngồi cạnh cửa sổ của một gian phòng trang nhã, nhìn Hoàng Phủ Cẩn đỡ Tô Mạt xuống xe ngựa, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại rất sáng, Lôi Hoa đứng bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Công tử, ngài thật sự vì Tần Nguyên Quân mà mạo hiểm sao?”
Tiêu Vũ Lâu nhàn nhạt nói: “Không phải vì Tần Nguyên Quân, là vì nàng.”
Hắn chỉ về phía Tô Mạt, mặc dù quen biết không lâu, nhưng hắn biết nàng là cô gái trọng tình cảm, hơn nữa đối với Tô Nhu Nhi có quan tâm đặc biệt, mà Tần Nguyên Quân là hạnh phúc của Tô Nhu Nhi, hắn tin tưởng Tô Mạt sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào để cứu Tần Nguyên Quân.
Hắn giúp nàng, chính là giúp Hoàng Phủ Cẩn.
Lôi Hoa có chút xem thường, “Công tử, người đừng quên Hoàng Phủ Cẩn là địch nhân của chúng ta …”
Tiêu Vũ Lâu cắt đứt lời nói của hắn, “Trước khác nay khác, ngươi cảm thấy ta và Vu Hận Sinh giống nhau sao?”
Lôi Hỏa lắc đầu, Vu Hận Sinh làm sao có thể so sánh cùng công tử? Công tử từ trước đến nay luôn lấy đại cục làm trọng, mà Vu Hận Sinh lại tính toán chi li từng tí một, chỉ một lòng muốn trả thù, không biết rằng, hắn như vậy đã thua một nửa.
Tiêu Vũ Lâu nói nhỏ: “Người của Quân gia xuất hiện, trừ Tề vương, không người nào có thể đánh bại bọn họ. Đã có người muốn họ đấu đá lẫn nhau, mà như thế chúng ta lại có lợi, tất nhiên sẽ phải châm dầu vào lửa.”
Lôi Hoa gật đầu một cái, suy đoán nói: “Công tử, nói không chừng đó chính là người đứng sau Vu Hận Sinh. Thuộc hạ không hiểu, nếu hắn là con của tiên hoàng, thì yên phận làm hoàng đế là được, vì sao phải nhất định giết được Tề Vương? Rõ ràng Tề vương không hề muốn làm hoàng đế.”
Tiêu Vũ Lâu hơi rũ mắt xuống, trong mắt chợt lóe lên chút ưu thương, nhưng lập tức biến mất, hắn nhẹ nhàng nói: “Nếu như ngươi gặp được đối thủ mà ngươi luôn mong đợi, ngươi nhất định sẽ đối đầu đến cùng.”
Lúc hắn đang nói thì Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi lên lầu.
Lôi Hoa liền cung kính đứng sang một bên.
Tiêu Vũ Lâu mỉm cười bảo họ ngồi xuống, cả người đều toát lên vẻ thanh cao, không có nửa điểm xúc động như lúc nãy.
Đợi Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt ngồi xuống, hắn tự mình rót trà cho họn họ.
Hôm nay hoàng đế vẫn đang bị giam lỏng, có thể ra vào cung chỉ có Diệp Tri Vân, Tả Minh Thụy cho nên rất khỉ để biết động tĩnh trong đó, lúc này nếu rời đi, đúng lúc không có người nào ngăn cản, là thời điểm thích hợp nhất.
Mặt khác, Vu Hận Sinh đang bị trọng thương, cũng không dám tìm Hoàng Phủ Cẩn quyết đấu, như vậy hai thế lực của Diệp Tri Vân và Tả Minh Thụy, tạm thời sẽ khó phân thắng bại, phương án cuối cùng là hai bên sẽ tạm thời hợp tác với nhau.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn tô Mạt rồi nói: “Tiêu huynh nói có lý.”
Tô Mạt gõ nhẹ ngón tay lên bàn, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt băn khoăn của Tiêu Vũ Lâu, không chút che giấu hoài nghi của mình.
Tiêu Vũ Lâu thản nhiên đón lấy ánh mắt của nàng, không hề tránh né, “Chẳng lẽ Mạt Nhi cảm thấy chờ khi Vu Hận Sinh chữa khỏi vết thương, có thời gian quấy rối chúng ta, thì chúng ta có thể thong dong chữa trị sao?”
Lời của hắn nói đúng điểm quan trọng, Tô Mạt khẽ gật đầu một cái: “Ngươi nói đúng.”
Nói xong, Tiêu Vũ Lâu liền lấy bản kế hoạch của hắn ra, giải thích cặn kẽ cho họ hiểu cách hành động, làm thế nào để không ảnh hưởng đến di thể của tiên hoàng, lại vừa an toàn nhanh chóng, lại có thể lấy kim châm trong đầu Tần Nguyên Quân lấy ra mà không gây nguy hiểm cho bọn họ.
Thật ra thì hắn luôn tò mò, người nọ vì sao lại đâm ngân châm vào trong đầu Tần Nguyên Quân mà không phải là Tô Nhân Vũ hoặc là Tô lão phu nhân thậm chí là Tô Nhu Nhi, như thế không phải là sẽ khiến Tô Mạt rối loạn hơn sao?
Bọn họ chọn ra mấy người, Tiêu Vũ Lâu, Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn, Diệp Tri Vân, sau đó xin Tô Nhân Vũ mang theo A Lý, Lưu Vân, bởi vì chuyện này rất quan trọng, khi ở trong trận pháp cứu người không thể bị quấy rầy được, nếu không ngay cả sinh mạng của bọn họ sẽ bị nguy hiểm, dù nội lực có cao cũng không thể ngăn cản tập kích từ bên ngoài.
Sau khi bàn bạc thỏa đáng, Tô Mạt liền cáo từ, cùng Hoàng Phủ Cẩn đi xuống lầu, đúng lúc bên ngoài truyền đến một trận tiếng kêu la ầm ĩ.
Tô Mạt dựa người vào cửa sổ nhìn xuống, ở dưới lầu Lan Nhược đang ngăn cản một người toàn thân đều là máu, người nọ dù bên ngoài mặc quần áo bình thường, nhưng lại lộ ra bên trong là bào phục màu đỏ mà chỉ có ở trong cung.
Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay Tô Mạt, phi thân từ trên lầu xuống, rơi xuống bên cạnh người kia, điểm mấy huyệt trên người hắn, giúp hắn cầm máu.
Tô mạt liếc nhìn, liền nhận ra là tiểu thái giám Bình An trong cung của Hoàng Phủ Giác, hắn đã hầu hạ nàng mấy lần khi nàng vào cung, cho nên nàng nhìn một lần đã nhận ra.
“Bình An, có chuyện gì xảy ra?”
Trong miệng Bình An không ngừng khạc máu, nói không ra lời, Hoàng Phủ Cẩn truyền cho hắn ít nội lực, tránh để nội lực quá nhiều có thể khiến hắn ૮ɦếƭ ngay lập tức.
Bình An giãy giụa nói được mấy chữ: “Cứu, cứu … điện hạ.”Nói xong liền ngất.
“Lạc vương gặp nguy hiểm, chẳng lẽ Vu Hận Sinh lại ra tay với hắn trước.” Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn quay sang nhìn nhau, ra lệnh cho Lan Nhược trở về Tô phủ, nói với Tô Nhân Vũ một câu, để cho họ không cần lo lắng cho nàng, nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn đi xem một chút.
Lúc tới đã là chạng vạng, mùa đông trời tối sớm.
Hoàng Phủ Cẩn kéo Tô Mạt, thi triển khinh công, đến hoàng thành cũng không qua thị vệ trực tiếp tiến vào, chờ bọn họ đi qua, đám thị vệ chỉ cảm thấy một cơn gió tạt qua, rùng mình một cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc