Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 518

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Diệp Tri Vân từng ép hỏi hắn, giang sơn và mỹ nhân, hắn chọn cái nào. Theo hắn, hai thứ này không thể đem ra so sánh, có thể với phụ hoàng, nam nhân quan trọng nhất là hoài bão, thiên hạ có thể giúp hắn thực hiện được hoài bão của mình, khi phải lựa chọn giữa tình yêu cũng dã tâm, hắn đã chọn dã tâm.
Nhưng đối với Hoàng Phủ Cẩn, hắn cảm thấy ngay cả lựa chọn đều không cần, không có Mạt Nhi, dù cso được thiên hạ thì như thế nào?
Hắn nguyện ý đêm Thái bình các đưa cho Tiêu Vũ Lâu, nguyện ý đem ngôi vị nhường cho Thất đệ, thậm chí là Ngũ đệ, cũng không có quan hệ gì, chỉ có Mạt Nhi là hắn không thể cho.
Cô gái bên trong nhà cười nói vui vẻ, không có nửa điểm ưu thương, nét mặt cười vui như hoa, làm cho người khác cảm thấy như mùa xuân tốt đẹp đang tới.
Tô Mạt cảm nhận được ánh mắt ở ngoài, nghiêng đầu nhìn sang, Hoàng Phủ Cẩn khẽ mỉm cười với nàng, Tô Hinh Nhi thấy vậy liền che miệng cười, đẩy nàng ra ngoài.
Tô Mạt đứng dậy đi ra ngoài, các nữ tử phía sau rộ lên tiếng cười, khiến nàng không khỏi đỏ mặt, chạy nhanh ra ngoài, kéo Hoàng Phủ Cẩn tránh đi.
“Không phải chàng đang uống rượu với cha sao?”
Hoàng Phủ Cẩn cười nói: “Ta muốn tới thăm nàng.”
Trong lòng Tô Mạt liền vui vẻ, đôi mắt sáng rực như sao, “Không phải mới vừa cùng ăn cơm với nhau sao? Ngày mai chúng ta cùng đi tim Tô Vũ Lâu, nhờ hắn giúp một tay cùng nhau dò xét Vu Hận Sinh, nếu không loại trừ người này, ẩn họa sẽ rất lớn.”
Hoàng Phủ Cẩn thay nàng vén tóc mau, “Được.”
Vì an toàn của Tô gia, Tô Mạt sẽ an bàn một phen, A Lý dẫn một vài mị ảnh kỵ sĩ vào kinh thành, phân tán trên các đướng phố, ngày thường nếu không có lệnh của nàng, bọn hộ sẽ ẩn nấp không để cho ai biết, mà một khi nhận được lệnh của Tô Mạt, bọn họ sẽ xuất hiện.
Nàng để cho một nhóm người dò xét hành tung của Vu Hận Sinh, một nhóm người chú ý Lạc vương phủ, Tín vương phủ, Tả phủ và một số quan lại, nếu có gì không ổn, lập tức báo tin cho nàng.
Nàng thấy ai làm hoàng đế đều không quan trọng, chỉ cần có lợi cho dân là được, chớ để thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, không để cho Hoàng Phủ Cẩn phải tự trách là được rồi.
Nhưng Vu Hận Sinh nhất định phải ૮ɦếƭ, bởi vì lòng hắn mang oán hận, nếu để hắn làm hoàng đế, bọn họ sẽ không có ngày sống an ổn.
Một người trong lòng tràn ngập oán hận, rất đáng sợ, người giống như hắn, không có bằng hữu, không chịu được người khác vui vẻ, là đáng sợ nhất.
Hiện giờ Tả Minh Thụy nắm giữ một vị trí quan trọng trong cung, mà Diệp Tri Vân và Nhạc Thiếu Sâm nắm giữ phần lớn trong kinh thành, ngoài ra những quan viên vẫn làm việc như trước, hoàng đế bệnh đã lâu, rất nhiều chuyện quan trọng đều do mấy vị quan nội các bàn bạc với nhau rồi đưa ra quyết định, cũng không có hiện tượng rối loạn.
Nghỉ ngơi mấy ngày, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi đến hậu viện quán trà, nơi Tiêu Vũ Lâu ở đó.
Tiểu viện vốn đã thanh tịnh, trang nhã, bây giờ có Tiêu Vũ Lâu ở đó, càng thêm thoát tục, mang theo cảm giác như tiên khí, Tô Mạt không nhịn được mà chế giễu hắn.
Tiêu Vũ Lâu rót trà cho nàng và Hoàng Phủ Cẩn, sau đó tự rót cho mình một ly trà vân vụ, hương trà bay lượn khắp phòng, hắn mở miệng trước: “Đúng lúc đang muốn nói cho hai người một tin, không ngờ hai người tới nhanh như vậy.”
Hắn khẽ mỉm cười, ngón tay thon dài đùa nghịch ly trà, “Vu Hận Sinh đang ở phủ Tín Vương.”
Đuôi lông mày Tô Mạt nhướng lên, quả nhiên. Chẳng qua là không thể không bội phục tốc độ hành động của Tiêu Vũ Lâu, nàng cũng cho người dò xét, nhưng tốc độ không thể nhanh được như thế.
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Vu Hận Sinh bị thương, hắn không thể trốn thoát khỏi kinh thành, chúng ta chuẩn bị trước, đảm bảo không có sơ sót nào.”
Nếu triều đính gặp nạn, cung đình rối loạn, kể cả hắn không muốn làm hoàng đế, nhưng không thể hoàn toàn không để ý đến, dù sao chuyện đó cũng liên quan đến cả thiên hạ. Nếu ở vị trí cao, sẽ phải gánh những tránh nhiệm tương ứng, mà không thể ích kỷ trốn tránh trách nhiệm.
“Ngoài ra …..” Ngón tay Tiêu Vũ Lâu gõ nhẹ trên mặt bàn, phát ra âm thanh nhẹ nhàng, “Ta còn có một tin phải nói cho hai vị, người thi châm phong huyệt Tần công tử là người của Quân gia ở Nam trạch.”
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, “Bọn họ thế nhưng lại có giam tiếp với Đại Chu ta?”
Đất Nam trạch, mênh ௱ôЛƓ rộng lớn, nhưng phần lớn là ao hồ, độc trùng ở khắp nơi, mà mấy đại thế gia đã ở đó nhiều thế hệ là Miêu gia, Quân gia, Lan gia. Ba đại thế gia tạo nên thế ba chân, Quân gia ở phía Bắc, tiếp giáp với biên cảnh Đại Chu, từ tiền triều Lục thúc của nữ đế, Lục lão vương gia trấn thủ ở đó.
Lại nói tiếp, Tô Mạt không biết nhiều về nơi đó, Hoàng Phủ Cẩn liền giải thích cho nàng một phen, thì ra cái họ Quân kia rất ít thấy. Vốn là ở các nước đều có lưu lại một số dòng họ, nhưng sau những lần tranh đấu, nội đấu không ngừng, hầu hết đã ૮ɦếƭ.
Sau này, dần xuất hiện các thủ lĩnh, sau đó đề cử ra một quân vương, cứ thế kéo dài, biến thành cái họ bây giờ. Bọn họ và trung nguyên từ trước tới nay không có qua lại với nhau, hơn nữa tính khí của những người đó rất dã man, vô cùng kiêu ngạo, mấy trăm năm trước vẫn còn ăn tươi nuốt sống. Mặc dù là Lục lão vương gia tiếp nhận trông coi biên cảnh, nhưng vẫn luôn phải cảnh giác, chỉ sợ có xung đột xảy ra. Hơn nữa, những người đó nổi tiếng độc ác, lại giỏi chế độc, lại hay thù dai, ở bên cạnh họ dù không làm gì cũng có thể bị công kích, một khi đã có xung đột, bọn họ không ૮ɦếƭ không thôi, chọc vào liền vô cùng khó dây dưa.
Cho nên hai nhà Miêu, Lan đối với họ vô cùng khách khí, dân chúng đất Nam trạch cũng đều kiêng kị như rắn.
Tiêu Vũ Lâu nhàn nhạt nói: “Bọn họ cũng không phải người nhà họ Quân chân chính, chẳng qua là tự nhận là người trời, gọi là Quân Vô Kỵ, tự phong vương, chiếm giữ một phương, bây giờ cũng được coi là bá chủ.”
Tô Mạt kinh ngạc nói: “Nếu họ từ trước đến này đều không có quan hệ với trung nguyên, thì tại sao lại có liên quan đến phân tranh của triều đình? Chẳng lẽ có quan hệ với Tín Vương?”
Nghĩ đến khuôn mặt u ám, ánh mắt như rắn độc của Hoàng Phủ Tuyên, chân mày Tô Mạt liền níu chặt, lúc Tần Nguyên Quân bị người ta hãm hại, lừa gạt tới kỹ viện, sau đó bị người đả thương, lại bị người đâm kim châm vào giữa đầu.
Người nào tự tay đâm kim châm vào, bọn họ không tra ra được.
Nàng đứng dậy nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, chúng ta dẫn người đi dò xét một chút.”
Không đợi Hoàng Phủ Cẩn trả lời, Tiêu Vũ Lâu đã lên tiếng: “Hai người không cần vội, ta đã cho người lẻn vào Tín vương phủ âm thầm kiểm tra, quan sát một thời gian rồi tính tiếp. Ít nhất cũng phải kiểm tra Quân gia có bao nhiêu người đang ẩn nấp trong bóng tối đã.”
Cũng trong lúc đó, tại phủ Tín vương.
Hoàng Phủ Tuyên quần áo xốc xếch, hai mắt đỏ bừng, cầm bầu rượu lảo đảo đi đến phòng vương phi.
Tả Nghi Lan đang chơi đùa với một con mèo trằng mắt xanh, thần thái của nàng bình tĩnh, làm như không nhìn thấy Hoàng Phủ Tuyên.
Hoàng Phủ Tuyên oán độc nhìn nàng, “Tiện nhân, ngươi lần này thì tự hào rồi. Ngươi …” hắn lảo đảo đi đến gần, nắm lấy vai của nàng, giận dữ hét: “Ngươi nói với Tả Minh Thụy, hắn là cái thá gì. Dám nhốt phụ hoàng ta, giam lỏng và giảm thị ta? Nếu hắn thành công, sao không Gi*t ૮ɦếƭ lão Nhị, lão Ngũ, lão Thất, nâng ta lên ngôi vị.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc