Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 517

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt cảm thấy cha mình đang chìm đắm trong đau thương, nàng cười lên, an ủi ông: “Cha, hôm nay là ngày vui, người khóc cái gì? Con rất nhớ mọi người, mau đến gặp tổ mẫu.”
Nàng cũng lần lượt ôm lấy các tỷ muội cùng Nhị ca, cả nhà đều nước mắt quanh mắt.
Kim Kết cùng Thủy muội khóc bù lu bù loa, Kim Kết xông lên, ôm lấy Tô Mạt: “Tiểu thư, đại kết tử nhớ người muốn ૮ɦếƭ. Ô ô, người mà không về, đại kết tử nhất định sẽ đi tìm người ….”
Tô Mạt lần lượt an ủi các nàng, thay nàng lau nước mắt.
Không thấy đại ca Tô Trì đâu, ngược lại An Trữ công chúa lại ở bên cạnh. Tô Mạt vội vàng tiến lên hành lễ, đối với công chúa, ở lại Tô gia cũng có chút thua thiệt, Tô Trì đối với nàng có chỗ không tốt.
Ngược lại An Bình lại vui vẻ thay nàng, nghênh đón nàng trở về.
Tô Mạt quay đầu nhìn Thủy muội bởi vì nức nở, nước mắt đọng lại trên mi mắt kết lại thành một lớp sương, nàng mặc ít áo, có vẻ không chịu được hàn khí tháng chạp.
Nàng sợ cả nhà đông lạnh, để cha dẫn cả nhà vào bên trong, bọn họ đi đến chỗ tổ mẫu.
Tô lão phu nhân thân thể ngày càng yếu, vẫn cậy mạnh, nghe tin Tô Mạt về, trông trái trông phải, không đợi được nữa liền sai Trương ma ma đỡ nàng xuống, muốn đi ra sân.
Trương ma ma nói trời quá lạnh, vẫn là ở trong nhà chờ, lại phái người đến giục, rốt cuộc lão gia cùng Tô Mạt cũng đến cửa, chân mày lão phu nhân mới dãn ra, nở nụ cười.
Tô Mạt như cơn gió vọt vào nhà, bọn nha hoàn vui vẻ thỉnh an nàng, lại giúp nàng cởi bỏ áo khoác ngoài, “Lão phu nhân đã chờ lâu rồi ạ.”
Tô Mạt xông vào nội thất, kêu lên: “Tổ mẫu, Mạt Nhi đã trở lại.”
Nàng tiến lên, quỳ xuống trước giường, tựa đầu gối lên tay lão phu nhân.
Tô lão phu nhân lệ rơi đầy mặt, liên tục nói tổ tông phù hộ, nàng giùng giằng muốn dậy, Trương ma ma liền để gối cho nàng dựa vào.
Lão phu nhân ôm Tô Mạt, “Mạt Nhi ngoan, mau dậy để cho tổ mẫu nhìn ngươi thật kỹ.”
Trước ngày hôm nay, tổ tôn các nàng luôn nghi ngờ tính toán, phòng bị lẫn nhau, nhưng các nàng đã học được cách tha thứ, cùng sinh cùng tử, chân chính trở thành người một nhà.
“Mạt Nhi, may nhờ có vạn hoa đồng của con.” Lão phu nhân từ trong áo ngủ bằng gấm lấy vạn hoa đồng ra, phía trên được khảm ngọc thạch, nhìn ra được là bà quý trọng nó đến mức nào.
Nhờ có vạn hoa đồng, bà mới có thể liên lạc cùng nhi tử và cháu gái, khi bị hoàng đế giam lỏng, cũng nhờ có cái này, Mạt Nhi mới có thể đem kế hoạch của nàng tiết lộ từng chi tiết cho họ biết, để họ an tâm chờ, không nên gấp gáp, hơn nữa không bị rối loạn, tất cả đều nghe theo Tề vương điện hạ an bài là được.
Cũng nhờ có vạn hoa đồng truyền tin tức, trong lòng bọn họ mới có thể hiểu rõ, không bị rối loạn, nếu không khi không rõ tình hình, rất dễ xảy ra đại loạn.
Tô Mạt ngồi trên giường, ôm lấy cổ lão phu nhân, khẽ cười nói: “Tổ mẫu, vốn là con muốn xin Tề vương điện hạ đưa mọi người trở về Trữ Châu, xem ra hôm nay chưa cần vội như vậy. Hơn nữa Trữ Châu cũng chưa chắc đã ổn định.”
Tất nhiên là nàng sẽ đi đến chỗ khác tốt hơn, nơi này không an toàn, hôm nay ngôi vị hoàng đế chưa ổn định, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, chưa thấy Hoàng Phủ Giác xuất hiện, rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào, đang làm gì, không ai biết rõ, nàng không thể khinh thường được.
Còn có Tín vương, hắn và Vu Hận Sinh cấu kết với nhau, ai biết sẽ có âm mưu gì?
Ngược lại Hoàng Phủ Giới lại rất dễ nói chuyện, hắn là một đứa trẻ to xác không có ý xấu, không sợ phải trở thành địch nhân của nhau.
Vì Tô Mạt trở về, dù đây là thời điểm nhạy cảm, nhưng lão phu nhân vẫn sai người bày tiệc, còn để Hỉ Thước ôm tiểu nhi tử của nàng ra ngoài, ngoài ra An Trữ công chúa cũng sinh con trai, mới được hai tháng, thường ngày hay ở chỗ lão phu nhân, vì sợ Tô Trì giận cá chém thớt, lôi vợ con ra chút giận.
Tô Mạt tự mình mang theo Kim Kết và Thủy muội xuống bếp, ngày cả Lan Nhược và Lưu Hỏa không nhịn được mà cùng tham gia náo nhiệt, giống như lúc ở Sướng viên cùng đám người Tống Dung Hoa tỷ thí tài nghệ nấu ăn, cả nhà đều vui vẻ. Mùa đông giá rét, lấy băng rất dễ, làm thành các loại điểm tâm, cả nhà vây quanh bếp lửa, ai ai cũng khen Tô Mạt khéo tay.
Diệp Tri Vân cũng biết nặng nhẹ, lần này tới Tô gia là vì sự đoàn tụ của gia đình, nên không nói đến chuyện chính sự không vui, ông cùng Tô Nhân Vũ, Tô Việt uống R*ợ*u, Hoàng Phủ Cẩn cũng uống vài chén sau đó đi tìm Mạt Nhi.
Sau khi ăn xong Mạt Nhị nói chuyện một lúc cùng lão phu nhân, tỷ muội các nàng không biết lặng lẽ đến nơi nào nói chuyện.
Hoàng Phủ Cẩn đi một vòng, hỏi mấy tiểu nha hoàn, đều nói là ở trong tiểu viện của Tô Việt, đi thăm Tần Nguyên Quân.
Tần Nguyên Quân bị ngân châm phong huyệt, lúc tỉnh lúc không, tinh thần ngày càng kém, có lúc sẽ không nhận ra người khác, nhưng những lúc hắn thanh tịnh, cũng rất lạc quan, không có nửa điểm sợ ૮ɦếƭ mà sa sút tinh thần.
Tần Nguyên Quân được vợ chồng Hồ tiên sinh chăm sóc, dù không trị liệu được cho hắn, nhưng cũng cố gắng không để hắn bị ác hóa.
Tô Mạt tự mình bắt mạch cho hắn, cảm giác được đại tỷ đang lo lắng, nàng nhẹ nhàng cầm tay đại tỷ, an ủi: “Tỷ tỷ, Tần ca ca không có việc gì, tỷ yên tâm, chúng ta đã tìm ra biện pháp cứu hắn. Mặc dù có hơi vất vả, nhưng là chắc chắn được.”
Tiêu Vũ Lâu, Diệp Tri Vân đồng ý giúp một tay, cộng thêm nàng cùng Tĩnh thiếu gia, như vậy là đủ rồi.
Tô Hinh Nhi đã thành thục lên rất nhiều, không còn kiêu căng, mà đã có thần thái điềm tĩnh nhẹ nhàng, nàng cũng nắm lấy tay Đại tiểu thư nói: “Đại tỷ, ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định phải tin tưởng Mạt Nhi cùng Tề vương điện hạ, nhất định sẽ chữa khỏi cho tần ca ca.”
Tô Nhu Nhi trong lòng tràn ngập sự ấm áp, nàng cười nhẹ một tiếng, cảm kích nói: “Mặc dù chúng ta trải qua nhiều kiếp nạn, nhưng đến ngày hôm nay, có thể đoàn tụ cùng nhau. Hơn nữa, người một nhà đều một lòng đoàn kết, trấn an lẫn nhau, ta còn thiếu gì nữa đâu?”
Nàng cũng không quá cưỡng cầu, cho dù Tần Nguyên Quân có ૮ɦếƭ, hắn là vị hôn phu của nàng, nàng sẽ không vứt bỏ hắn, nàng đã quyết tâm, nhưng sẽ không nói cho người khác biết, chỉ sợ tổ mẫu, phụ thân và muội muội lo lắng cho mình, đặc biệt là Mạt Nhi.”
Khi Mạt Nhi bị hoàng đế giữ lại trong cung, làm chiêu nghi, nàng có cảm giác ngũ tạng bị thiêu đốt, nếu là mình dù phải ૮ɦếƭ nàng cũng liều mạng, nhưng Mạt Nhi lại khác, quá nhiều người kỳ vọng vào nàng. Hơn nữa, từ nhỏ Mạt Nhi đã phải chịu nhiều đau khổ, nàng thật lòng hy vọng, Mạt Nhi cùng Tề vương có thể hạnh phúc, không bị sầu khổ của thế gian làm phiền.
Nàng hàng đêm đều cầu nguyện, nguyện dùng mạng của nàng để đổi lấy hạnh phúc cho Mạt Nhi, hôm nay rốt cuộc Mạt Nhi cũng đã trở về, nàng cảm thấy thật vui vẻ, trời xanh không phụ lòng của nàng.
Chậu hoa mai ở cửa sổ đang nở hoa rất đẹp, mùi thơm lan tỏa, truyền đến chóp mũi của Hoàng Phủ Cẩn, hắn đứng ngoài hành lang, dựa vào cột, lẳng lặng nhìn Mạt Nhi, trong lòng đặc biệt an tĩnh. Chỉ cảm thấy sự lựa chọn của hắn đúng, cho dù làm vương gia có gì tốt, làm hoàng đế có gì tốt, đối với hắn, không so được với nụ cười của nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc