Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 514

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt lắc đầu một cái, “Trừ phi là Tề Vương, nếu không người khác cũng không thể trong lúc bị bao vây như vậy có thể biết tiến lùi, Bệ Hạ quá coi trọng thần rồi.”
Hoàng đế chán nản nhắm mắt lại, hít thở mạnh, giống như bị mãnh thú vây quanh.
Qua mấy ngày, cung Phúc Thọ vẫn bị trông chừng nghiêm ngặt, nhưng Tô Mạt vẫn biết được thông tin bên ngoài.
Nàng nói cho hoàng đế, hôm nay Bộ binh mang theo nhóm người chống lại Tả Minh Thụy, chẳng qua là kiêng kị hoàng đế đang bị bắt, không dám tấn công mạnh. Triều đình chia làm hai nhóm, một nửa ủng hộ Tả Minh Thụy, một nửa khác lại kiên quyết phản đối.
Nàng cười nói: “Bệ Hạ, như vậy người cũng không hoàn toàn thất bại, ít nhất triều đình vẫn có những người ủng hộ ngài. Lỗi của người là không tín nhiệm người cần thiết. Nếu phụ thân ta còn nắm một phần binh quyền, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cục diện như thế này. Còn nữa, nếu hai người Lưu công công và Tiền cô cô ở bên cạnh người, thì sẽ không dễ dàng bị mê hương chế trụ.”
Hiển nhiên là kế ly gián của Vu Hận Sinh, cố ý để cho hoàng đế tức giận chuyện năm đó Lưu Ngọc để cho tiểu hoàng tử chạy thoát, lại để cho vết thương cũ của hoàng đế tái phát, mất đi sự nhẫn nại cùng sự phán đoán, nhốt Tô Nhân Vũ, nếu không Nhạc Thiếu Sâm cũng không có cơ hội xen vào.
Này không khác gì gậy ông đập lưng ông.
Những năm nay thoạt nhìn giống như hoàng đế ổn định mọi việc rất tốt, nhưng thực tế lại tự hủy đi tường thành, nhất là những năm gần đây, càng ngày càng hay nghi ngờ.
Ánh mắt hoàng đế khôi phục lại chút sức sống, “Tề vương cùng Ngụy vương, còn có thể …..”
Tô Mạt lắc đầu, cắt đứt câu nói của hắn: “Bệ Hạ, người có thể nghĩ đến, chẳng lẽ người khác không nghĩ đến sao, bọn họ tự nhiên sẽ có chuẩn bị, chỉ sợ hôm nay hai người kia cũng đang vất vả chiến đấu.”
Sắc mặt hoàng đế liền biến sắc, chán nản ngã xuống giường, “Phải chăng ta quá ngây thơ.”
Tô Mạt ngưng mắt nhìn hắn, “Bệ hạ, vì sao trước đây người lại đối xử với Tề Vương như vậy?”
Vấn đề này nàng muốn hỏi từ lâu, chẳng qua là trước đây không có cơ hội.
Hoàng đế ngẩn người, hắn đối với Cẩn Nhi …. Hắn rũ mắt xuống , hắn đối với đứa con trai này, có thưởng thức, có chán ghét, thậm chí là sợ …
Chỉ sợ ngay chính bản thân hắn cũng không biết vì sao.
Tô Mạt thấy hắn khôn chịu nói, tiếp tục hỏi: “ Tề vương điện hạ cung cúc tận tụy vì Đại Chu, hắn vì người vào sinh ra tử, nhưng vì sao lần nào người cũng khinh thị hắn? Chẳng lẽ là vì mẫu thân của hắn xuất thi ti tiện? Nếu như ngay từ đầu người đối xử với hắn như những hoàng tử khác, không cần phải tốt hơn, như vậy hắn sẽ không chán ghét hoàng gia như thế này, thất vọng đối với hoàng gia như vậy, người cũng sẽ không rơi vào cục diện như ngày hôm nay.”
Có những điều hoàng đế có thể làm, nhưng sự đa nghi làm hắn trở nên bảo thủ, sẽ khiến hắn bỏ lỡ nhiều điều.
Những thứ này đủ để nửa đời sau hắn sẽ tỉnh ngộ.
Hoàng đế đột nhiên nổi giận nói: “Chẳng lẽ trẫm cần ngươi dạy sao?”
Tô Mạt cười lạnh, “Thần chỉ là sợ người không thấy được sai lầm của chính mình, một mực oán giận người khác, người đã bỏ qua những gì? Cho dù là đối với Tả Minh Thụy, người cũng không làm hắn cảm động thật sự, nếu không làm sao hắn vẫn nhớ mãi không quên một ân huệ từ rất lâu, nhưng lại không quan tâm đến sự nâng đỡ của người mấy năm nay?”
Vị hoàng đế này, dù đánh bại được tiền triều, nhưng không có chinh phục được lòng người.
Tính kế với cả con trai của mình, nữ nhân của mình, nội bộ càng thêm lục ***c, thần tử mặt ngoài ….
“Người sợ cái này, đề phòng cái kia, mặt ngoài nhân từ, nội tâm lại gian trá tính toán ….”
“Câm miệng, câm miệng, ngươi câm miệng lại cho trẫm!”
Hoàng đế cầm gối ném qua, đôi mắt như muốn phun lửa nhìn chằm chằm Tô Mạt.
Tô Mạt khẽ mỉm cười, lời nói thật thường khó nghe, một chút cũng không muốn nghe người khác nói mình không tốt, huống chi Tô Mạt nói châm chọc như thế.
Hoàng đế lúc tính kế nữ đế có thể nhẫn nhịn lâu như thế, hôm nay lại không có một chút nhẫn nại nào cả.
Nàng nhướn mày, cười nói: “Bệ hạ, có lẽ không phải là ngài tài giỏi, mà là tiên đế quá yêu ngài mà thôi.”
Lời này không khác nào đả kích lớn nhất đối với hoàng đế, hắn vẫn luôn kiêu ngạo, đó là hắn giành được, nhưng ngược lại là thê tử lại lặng lẽ đưa cho hắn, loại nhục nhã này làm sao hắn có thể tiếp nhận được.
Hắn giận đến mức hét to một tiếng, thân thể mãnh liệt run lên, ૮ɦếƭ lặng.
Tô Mạt tiến lên điêm mấy huyệt đạo của hắn, châm cứu cho hắn.
Gần đây chữa bệnh cho hắn, y thuật của nàng ngày càng tinh tiến.
“Tô Chiêu nghi, có người tìm người.” Một thị vệ ở cửa truyền lời.
Tô Mạt liền để hoàng đế ở lại, đi ra khỏi điện, thấy dưới bậc thang có người đứng đó.
Nàng nhướn mày, chậm rãi đi xuống, cười nói: “Lương đế tâm tình thật tốt.”
Trên mặt Tô Văn Nhi tràn đầy đắc ý, nhìn Tô Mạt, châm chọc nói: “Muội làm Chiêu nghi, ta đây làm tỷ tỷ cưa kịp chúc mừng ngươi.”
Tô Mạt lười phải diễn kịch cùng nàng, “Vu Hận Sinh cho ngươi cái gì tốt? Chẳng lẽ hắn nói sẽ cho con của ngươi làm hoàng đế sao?”
Tô Văn Nhi cười khanh khách, móng tay sơn đỏ dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, “Mạt Nhi quả nhiên là rất thông minh, cái này mà cũng đoán được.”
Tô Mạt cười lạnh, kẻ ngu mới không đoán được, nàng có thể ngang nhiên ra vào, Vu Hận Sinh không hứa hẹn gì với nàng, nàng có thể đắc ý như vậy sao?
“Chúc mừng Lương đễ, trước là Thái tử, sau là Vu Hận Sinh, thật là trường xuân bất bại mà.”
Tô Văn Nhi tất nhiên thấy được sự châm chọc trong lời nói, hừ nói: “Ngươi cũng vậy.”
Tô Mạt ghé sát tai nàng nói nhỏ: “Chỉ sợ mộng đẹp của ngươi sẽ là giỏ trúc múc nước, công dã tràng*.” Nói xong nàng xoay người rời đi, không hề để ý đến Tô Văn Nhi.
*: ý nói làm việc không có kết quả gì.
Tô Văn Nhi giận đến mức giơ tay lên, sai những tên thị vệ bắt Tô Mạt lại.
Tô Mạt giơ tay lên, những cây châm bắn ra ngoài, những tên thị vệ kia rối rít ngã xuống.
Tô Văn Nhi không ngờ Tô Mạt lại lợi hại đến vậy, cứ như thế làm cho tất cả đều ngã xuống.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, mọi người không nhịn được mà rùng mình, dưới ánh mặt trời, một bóng người cầm kiếm đi đến, nhất thời máu nhuộm trời chiều.
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm như hồ nước sâu, ánh mắt hơi liếc nhìn, đám thị vệ lập tức lui về sau.
Tô Văn Nhi cảm thấy cả người như bị đóng băng.
Tô Mạt lười phải tính sổ với nàng, bởi nàng đã không có ảnh hưởng gì.
Hoàng Phủ Cẩn thu kiếm vào vỏ, mỉm cười với Tô Mạt, đưa tay ra, “Mạt Nhi, ta tới đón nàng rời cung.”
Tô Mạt cười yếu ớt, thả người vào trong *** hắn, Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt lấy nàng, đặt một nụ hôn thâm tình xuống trán nàng.
“Sớm như vậy đã đến rồi.” Tô Mạt cười nói, nàng còn tưởng phải chờ mấy hôm nữa, “Vu Hận Sinh đâu?”
Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng đi ra ngoài, không muốn đi vào trong điện, “Buổi tối hôm trước, hắn muốn ám sát Thất đệ, chúng ta đã có chuẩn bị, muốn bắt hắn lại. Ai biết hắn quá mức xảo trá, không quan tâm làm bản thân bị thương chạy trốn, bây giờ còn chưa rõ tung tích. Hôm nay cha nuôi đang cùng Tả Minh Thụy đàm phán.”
Tô Mạt kinh ngạc nói: “Diệp lão đầu có ý định gì? Chẳng lẽ tiên hoàng thật sự có mật chiếu để lại cho hắn.”
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu một cái, “Ta cũng không rõ, bất quá Lưu Vân mơ hồ nghe được đôi câu, hình như Nhạc Thiếu Sâm cũng là thành viên của Thái bình các.”
“A?” Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn, những người này ẩn nấp quá sâu, nàng bừng tỉnh nói: “Không trách được hắn nhiều lần nhằm vào chàng, nguyên lai là chủ ý của Diệp lão đầu, để cho hắn phản bội chàng, sau đó lấy được tin tưởng của hoàng đế….”
Xem ra, hoàng đế hoàn toàn thất bại, thất bại thảm hại.
“Cha ta đâu.”
“Đã ở nhà chờ nàng.”
“Ông ấy bây giờ chắc sẽ không bán mạng vì hoàng đế nữa.”
Bọn họ cũng sẽ không.
Trận nội đấu này không có người thắng.
Hoàng Phủ Cẩn dẫn Tô Mạt về Tô phủ, ở gần đó là nơi Diệp Tri Vân và Tả Minh Thụy đàm phán.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc