Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 513

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tả Minh Thụy khoát tay áo một cái, có người liền mời Lưu Tương cùng Cố Chiêu lui xuống.
Lưu Tương không hiểu, thét lớn một tiếng, người nọ không khách khí đánh ngất hắn, mang ra ngoài.
Cố Chiêu thấy thế, không thể làm gì khác liền mang mấy tên thị vệ lui xuống, hắn vất vả nuôi dưỡng thân tín của mình, mua chuộc không ít thị vệ, kết quả cục diện như thế, chống lại Nhạc Thiếu Sâm không chịu nổi một kích.
Tả Minh Thụy nhìn bọn họ lui xuống, Tô Mạt ngược lại đi lên trước, hắn nhìn nàng một cái, nàng đi tới bên bàn rót cho hoàng đế một chén nước.
Hoàng đế mặc dù cố gắng tự trấn định, hàm răng vẫn va nhẹ vào ly trà, phát ra âm thanh tinh tế.
Chờ hắn uống xong ly trà, Tả Minh Thụy nói: “Bệ Hạ, cựu thần ngu dốt nhưng hoàng ân trước đây không quên. Bệ Hạ còn nhớ Chiêu Bình sáu năm.”
Nhất thời hoàng đế cảm thấy tim như bị ai P0'p nghẹn, đau đến mức hắn không hô hấp được.Chiêu Bình sáu năm, hắn làm sao có thể quên được, hắn có hôn nhân mỹ mãn, khi đó hắn còn là hoàng phu, đó cũng chính là lúc hắn nảy ra ý định làm hoàng đế.
Năm đó vì vụ án Dương gia tư thông bán nước, hắn cùng nữ đế xảy ra cãi vã kịch liêt, cuối cùng hắn thắng, Dương gia cả nhà bị diệt.
Chuyện này sau đó được giữ kín, không ai dám nói tới, nhất là sau khi hắn lên làm hoàng đế, trong triều không hề có ai họ dương.
*** hắn vừa đau vừa buồn, “Ngươi muốn nói gì.”
Tả Minh Thụy chậm rãi nói: “Bệ Hạ, cha thần cùng Dương gia khi còn nhỏ từng là bạn tốt, sau đó Dương gia lên làm quan, cha thần vẫn như cũ tiêu dao điền viên. Dương gia vì không quên tình hữu nghị giữa hai nhà, liền đem đưa nhỏ đưa cho Tả gia, cho nên thần tử nhỏ đã ở Tả gia, nhiều người không biết thần có quan hệ với Dương gia. Chiêu Bình sáu năm, thần vừa vặn vào kinh đến Dương gia thăm người thân, liền gặp phải chuyện như thế. May mắn được nữ đế che chở, thần tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ trở về Tả gia. Ban đầu thần muốn sống an nhàn, sau đó lại truyền đến tin nữ đế truyền vị …”
Hắn dừng lại câu chuyện, cho dù không nói, hoàng đế cũng hiểu, hắn là chịu ân của nữ đế, cho nên khi làm quan, tìm mọi cách đến gần, là chính vì ngày hôm nay?
“Là hoàng hậu trước kia lâm chung để lại cho ngươi mật chiếu?” Hoàng đế nắm tay thật chặt, giọng nói khô khốc không có sức sống.
Tả Minh Thụy lắc đầu, “Thần chưa bao giờ cùng tiên hoàng có bất kỳ trao đổi gì, nhưng thần nguyện ý ủng hộ hoàng hậu cùng hoàng tử của nàng không màng đến sống ૮ɦếƭ.”
Hắn không nói rõ, lại hoài nghi Hoàng đế bức bách hoàng hậu thoái vị, liên tiếp *** hai vị hoàng tử.
Tô Mạt ở bên cạnh lẳng lặng nghe, thần tử giống như Tả Minh Thụy, không mang lòng đầy căm phẫn tới chỉ trích hoàng đế bức tử hoàng hậu, tàn sát ruột thịt, giết hại thần tử trung thành với tiên hoàng, hắn vẫn bất động thanh sắc trần thuật lại nhưng đủ để trong lòng hoàng đế đau như bị lăng trì.
Hoàng đế cười lạnh, nhưng không nói câu nào.
Tô Mạt lại đưa cho hắn ly trà, nhìn về phía Tả Minh Thụy, nhàn nhạt nói: “Tả đại nhân, ngươi nói như thế rất đàng hoàng, nhưng là không biết ý đồ của các ngươi như như thế nào, thực sự muốn đưa tân hoàng tử lên ngôi, khôi phục triều cũ sao?”
Tả Minh Thụy khí phách nói: “Tiên Hoàng hậu vẫn còn hoàng tử trên đời, tất nhiên có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, khôi phục Đại Trần.”
“Hắn ở đâu? Là ai?” Hoàng đế đột nhiên quát lớn, ném mạnh ly trà xuống đất.
Tả Minh Thụy vẫn quỳ như cũ, cung kính nói: “Bệ Hạ đã gặp, hiện giờ hắn gọi là Vu Hận Sinh, nhưng hắn sẽ trở về tên của mình, theo họ của nữ đế, tục danh Nam Cung Dục, khôi phục Đại Trần.”
Hoàng đế cảm thấy *** nóng lên, phun ra một ngụm máu, vết thương cũ càng thêm tổn hại lục phủ ngũ tạng, trước mắt tối sầm lại ngất đi.
Tô Mạt liền đỡ hắn nằm xuống giường.
Tả Minh Tụy liền cho người lên mang hắn đi, Tô Mạt lạnh lùng nói: “Tả đại nhân, không bằng chúng ta nói mấy câu.”
Việc này Tả Minh Thụy ẩn nấp quá sâu, làm cho người khác không ngờ tới, hơn nữa hắn thâm trầm thủ đoạn, có thể kết bè phái mà không bị phát hiện, mấu chốt chính là họ ngày thường không mưu lợi cá nhân, không đoạt quyền, không tham tiền, tất cả vì ngày hôm nay, cho nên bọn họ ẩn nấp vô cùng hoàn hảo.
Bất quá vẫn bị nàng từ trên long sàng kia tìm được nguồn gốc, ***ng đến một số dấu vết.
Nàng để cho Hoàng Phủ Cẩn âm thầm dẫn người đi điều tra, ở thượng cung cục quả nhiên tra được có người động chạm đến long sàng, rất nhiều hành tung cũng bị lộ rõ.
Tả Minh Thụy tựa hồ không có hứng thú, “Tại hạ cùng Tả tiểu thư không có gì để nói. Tô quốc công trung thành vì nước nhưng bị đối đãi như vậy, chẳng lẽ Tô tiểu thư muốn vì vinh hoa phú quý mà chỉ trích lão phu sao?”
Đối với sự hiểu lầm của hắn, Tô Mạt không hề tức giận, nàng cười cười, nói: “Tả đại nhân, ngài thật sự khẳng định Vu Hận Sinh là con trai của hoàng hậu? Người nào nói cho ngài biết? Người nào nuôi hắn lớn, làm sao ngài chắc chắn mình không phải là đang bị lợi dụng?”
*: con thú khi bị dồn đến đường cùng sẽ quay lại chiến đấu hết mình.
Sắc mặt Tả Minh Thụy liền biến sắc, hừ nói: “Một tiểu nữ như ngươi thì biết cái gì, còn không đi theo Bệ Hạ dưỡng già đi.”
Nếu không sợ nàng nghe thấy, hắn đã có chuẩn bị trước, để cho nàng ở bên hoàng đế, coi như là một phần hồi báo của hắn với hoàng đế, dù sao mấy năm nay hoàng đế đối với hắn cũng là thật tâm, vô cùng tín nhiệm, nếu không phải hắn ngày nào cũng tự nhắc nhở chính mình, thì có lẽ hắn đã từ bỏ.
Tô Mạt không hề phản kháng, làm bộ như mặc cho họ định đoạt, dáng vẻ chỉ cần họ không giết nàng thì sao cũng được.
Nàng cho người cẩn thận kiểm tra cho hoàng đế, phát hiện hắn bị nội thương rất nặng, chỉ sợ hôm nay cũng chỉ là tạm thời, không cách nào trị tận gốc, không trách được hắn vội vàng loại bỏ những thứ có uy hiếp, đáng tiếc ….
Tô Mạt lạnh lùng cười một tiếng.
Hoàng đế cùng Tô Mạt bị chuyển đến cung Phúc Thọ.
Tô Mạt hỏi Tả Minh Thụy, “Tả đại nhân, có thể nói cho ta biết Vu Hận Sinh ở nơi nào không?”
Tả Minh Thụy hừ nói: “Đi diệt trừ uy hiếp.”
Tô Mạt lập tức suy đoán, nhất định là đi ám sát Hoàng Phủ Giới, nàng cười cười, “Chỉ sợ ngài phải thất vọng rồi.”
Tả Minh Thụy không để ý tới nàng, cho người bao vây cung Phúc Thọ, trong ba tầng ngoài ba tầng, coi chừng nghiêm ngặt.
Sau đó hắn vội vàng rời đi.
Cũng may cung Phúc Thọ vẫn được cung cấp như cũ, không khiến họ phải nhịn đói nhịn khát.
Tô Mạt an tĩnh ngồi trên ghế nhìn hoàng đế đang trong mộng nhưng vẫn bị thống vạn phần, ánh mắt không có nửa điểm thương hại.
“Trẫm muốn tịch thu cả nhà ngươi, cửu tộc, thập tộc.” Hoàng đế đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay chỉ thẳng, sau đó mãnh liệt ho khan, phun ra một ngụm máu đen.
Tô Mạt điểm huyệt hắn, khuyên nhủ: “Bệ Hạ, vẫn nên bình tĩnh lại đi, chớ nóng.”
Luôn cho mình là mạnh nhất, thiên hạ vô địch, đến hôm nay bị thần tử chính mình dạy dỗ cắn lại một phát, cái tư vị đó ….
Tô Mạt cầm miếng đệm để sau lưng hắn, để hắn dựa vào, cho hai cung nữ tới phục vụ.
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn nàng: “Ngươi nhìn trẫm rất buồn cười?”
Tô Mạt lắc đầu, “Tả Minh Thụy muốn thần ở đây ૮ɦếƭ già cùng ngài.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn ra ngoài, vẫy tay với nàng, “Ngươi tới đây, trẫm có lời muốn nói.”
Tô Mạt tiến đến, hoàng đế ghé vào tai nàng nói mấy câu, muốn Tô Mạt đi tìm Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giới, điều động đại doanh binh Tây Sơn, mới có thể đánh trở lại.
Thế nào cũng không chịu ૮ɦếƭ tâm sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc