Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 512

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

“Khốn khiếp, là do trẫm vẫn để cho các ngươi quan to lộc lớn.” Hoàng đê đột nhiên giận tím mặt, chợt ném ngọc như ý đang nắm trong tay, “Ba” một tiếng, nện đúng trán của Lưu Tương.
Lập tức máu chảy đầm đìa.
Lưu Tương không ngừng dập đầu.
Hoàng đế hừ lạnh, “Bây giờ, Tống gia và Tô gia đều đã ngã, Lưu gia các ngươi nhẫn nhịn đã lâu, rốt cuộc được lão Ngũ* coi trọng, thời điểm hắn lên ngôi vua ngươi càng có được quyền lực, ngươi nghĩ trẫm không hiểu sao? Còn nếu là lão Thất* lên ngôi, tất nhiên hắn sẽ tiến hành khoa cử, đến lúc đó người tài như rừng, những kẻ già như các ngươi đến lúc đó sẽ phải lui về sau ….”
*: ý chỉ Hoàng Phủ Giác và Hoàng Phủ Giới.
Lưu Tương cùng Tả thượng thư không dám nói câu nào, liên tục dập đầu.
Hoàng đế hừ một tiếng, “Lui ra đi.”
Hai người tiếp tục dập đầu, nhưng không chịu lui ra.
Hoàng đế trừng mắt nhìn họ, nhất thời nói không nên lời, hai người vẫn như cũ dập đầu không ngừng.
Tiếng đàn của tô Mạt vẫn như cũ, không có một chút sát khí.
Lưu Tương đột nhiên quát to: “Dừng lại, tà âm, mê hoặc tâm vua! Người đâu, bắt nàng lại.”
Trong điện nhất thời yên lặng như tờ, chỉ có tiếng thở hồng hộc của Lưu Tương.
Ngọn tay Tô Mạt đè xuống huyền cầm, những âm thanh du dương kia liền dừng lại.
Nàng khẽ mỉm cười, “Hai vị có phải hay không hơi vội.” Vừa nói mười ngón tay nàng liền động, tiếng đàn lại vang lên lần nữa.
Ngoài cửa có mấy tên thị vệ xông tới, rút đao ra khỏi vỏ, hai người tiến lên muốn bắt Tô Mạt.
Sắc mặt hoàng đế đại biến, “Ai dám động đến nàng.”
Mấy tên thị vệ bị dọa sợ, không dám động đến nàng.
Lưu Tương lau vết máu trên mặt, thi lễ nói: “Bệ Hạ, thân thể của ngài là bị yêu nữ này mê hoặc nên mới suy nhược như vậy. Kính xin Bệ Hạ hạ chỉ, sắc lập thái tử, sau đó Bệ Hạ bện*** lâu năm, nguyện ý truyền ngôi cho thái tử.”
Hoàng đế ngược lại không có chút ngạc nhiên, “Các ngươi đem Tiền Hủy đi đâu.”
Lưu Tương cười một tiếng, “Tiền cô cô mặc dù lợi hại, nhưng có thể thắng được Vu Hận Sinh sao?”
Hoàng đế mi mắt giật liên tục, Lưu Tương tiếp tục nói: “Bệ Hạ lập Lạc vương làm thái tử, sau đó truyền ngôi cho hắn, cũng bảo toàn được danh tiếng của thái thượng hoàng.”
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Nếu như trẫm không đồng ý, các ngươi liền hành thích vua sao? Để lão Ngũ đến gặp trẫm.”
Lưu Tương cười cười, tiến lên mấy bước, áy náy nói: “Bệ Hạ, thật có lỗi, Ngũ điện hạ không thể tới được.”
Hắn giơ tay lên, hét lớn một tiếng, “Còn không mau mời Bệ Hạ di giá.”
Lúc này Cố Chiêu mang theo một đám thị vệ xông vào, hoàng đế thấy hắn liền giật mình, “Cố Chiêu, ngươi …”
Cố Chiêu cúi đầu không dám nhìn hắn, nói: “Xin thái thượng hoàng di giá.”
Thấy Cố Chiêu, Tô Mạt cũng rất kinh ngạc, nàng vốn không nghĩ tới sẽ là hắn.
Cố Chiêu thấy nàng, bước tới trước mặt nàng, hắng giọng nói: “Tô chiêu nghi, mời.”
Tô Mạt đột nhiên ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Ngươi cùng Lương Đễ giở trò quỷ gì.”
Sắc mặt Cố Chiêu đại biến, đột nhiên muốn rút đao.
“Đừng nóng vội.” Tô Mạt đè tay hắn lại, khẽ mỉm cười, “Ngươi không phải là đối thủ của ta.”
Việc nàng có võ công, phần lớn mọi người đều không biết, chỉ có vài người biết.
Cũng không ai biết, trong thời gian ngắn như vậy nàng đã luyện tới thuần thục, cho nên bọn họ khinh thường nàng, chỉ toàn lực đối phó với Tiền cô cô và những ám vệ kia.
Có thể bày ra những thứ này, dẫn rắn xuất đông, nàng làm sao không chuẩn bị cẩn thận trước được? Chẳng qua nàng chưa muốn xuất thủ, nàng có thói quen chuẩn bị tất cả, còn mình đứng quan sát.
Hoàng đế khoát tay áo một cái, “Trẫm có một số vấn đề muốn hỏi, hỏi rõ, trẫm sẽ đi.”
Lưu Tương chắp tay một cái làm bộ cẩn thận nói: “Thái thượng hoàng cứ hỏi.”
Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Trẫm nhường ngôi, các ngươi để ai lên làm hoàng đế?”
Soái vị, danh không chính ngôn không thuận, coi như muốn tự mình cầm quyền, cũng không dám chiếm lấy, chỉ có thể tìm con cháu hoàng gia làm con rối.
Hoàng đế cảm thấy Lạc vương sẽ không làm con rối.
Lưu Tương cười lớn không ngừng.
Tô Mạt lên tiếng nói: “Bệ Hạ, hay để tiểu nữ đoán đi. Lưu Tương ngoài miệng nói để cho Ngũ điện hạ lên ngôi, sau đó nhốt Bệ Hạ, lại gán cho Ngũ điện hạ tội danh ςướק ngôi, quay đầu họ liền đem các vị hoàng tử xử tử. Mà người làm con rối, tất nhiên con nít là thích hợp nhất.”
Hoàng đế suy nghĩ một chút, hắn quả thật có mấy nhi tử còn bé.
Tô Mạt tiếp tục nói: “Tín vương từng là thái tử, nếu như hắn lên ngôi vua, sau đó ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử, vậy ngôi vị hoàng đế kia liền rơi vào tiểu hoàng tôn của người đi.”
Cố Chiêu sắc mặt đại biến, “Ngươi, làm sao ngươi biết.”
Tô Mạt nhướn mày, “Trước không biết, nhưng nhìn thấy ngươi liền biết.”
Nàng cho người tra xét mọi bí mật trong cung, mơ hồ biết hắn có chút mơ tưởng đến Lương Đễ của thái tử trước đây. Với ân cân nhắc trước đây của hoàng đế, hắn quả quyết mấy lần không bị Lưu Tương mua chuộc.
Có lúc quan to lộc lớn không có tác dụng, nhưng nước mắt phụ nữ lại vô cùng quyến rũ, làm cho hắn dù cứng rắn như thép cũng bị tan chảy.
Suy nghĩ một chút, Tô Mạt liền kết luận.
Lưu Tương thấy Tô Mạt đoán được kế hoạch của bọn họ, lập tức thẹn quá hóa giận, “Cố Chiêu, ngươi còn dài dòng gì nữa, sau khi tân quân lên ngôi, ngươi sẽ là Bộ binh thượng thư, sợ cái gì.”
Cố Chiêu tâm cứng lại, muốn kề đao lên cổ Tô Mạt.
Tô Mạt đang muốn ra tay, đột nhiên, “ong” một tiếng, Cố Chiêu lập tức phải lui về phía sau, đao rơi ra khỏi tay, thân đao và chuôi đao gãy lìa, cắm xuống đất, mà Cố Chiêu thiếu chút nữa ngã xuống.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Lưu Tương, “Một đám ngu xuẩn, ngươi cho là thủ vệ của trẫm ở trong cung cũng yếu ớt như thế này, chỉ dựa vào việc mua chuộc được thống lĩnh ngự tiền thị vệ mà có thể nắm giữ cung Càn Thanh, giam lỏng trẫm?”
Nhân mã của Nhạc Thiếu Sâm vẫn luôn âm thầm bảo vệ hắn, hơn nữa trong thời cuộc rối loạn thế này, hắn tín nhiệm nhất là tướng quân.
Lưu Tương nhìn sang Tả thượng thư, vội la lên: “Tả đại nhân, còn chờ gì nữa?”
Hắn chắp tay nói với hoàng đế, mặc dù sợ nhưng lưng vẫn thẳng tắp: “Kính xin thái thượng hoàng đừng gấp, thần biết thủ vệ cung Càn Thanh tất nhiên sẽ không yếu, nhưng Nhạc tướng quân, chỉ sợ là phải dựa vào Bệ Hạ.”
Hắn cười một tiếng, đắc ý phất tay, “Hôm nay, Nhạc tướng quân vì Tả đại nhân lung lạc, hắn cũng cảm thấy Bệ Hạ tuổi tác đã cao, thích hợp lui vị vì thái thượng hoàng bảo dưỡng tuổi thọ.”
Tô Mạt nhìn thân đao trên đất, sau đó đưa mắt nhìn Tả thượng thư cùng Lưu Tương một cái, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người hoàng đế, biến chuyển này tựa hồ có chút nhanh, hoàng đế không ngờ rằng lại như vậy. Hắn cân nhắc Tả Minh Thụy cùng Nhạc Thiếu Sâm, chính là muốn tạo cho mình một hàng rào vững chắc, có văn có võ, có thể dựa vào.
Sắc mặt hoàng đế âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, cả người không khống chế được mà run rẩy, “Tả Minh Thụy?”
Tả thượng thư chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng nói: “Bệ Hạ, có thần.”
Hoàng đế cười lạnh, nhưng hoàn toàn không hoảng hốt, hắn vẫn như cũ duy trì thanh tịnh cũng trấn định, “Ngươi nói cho trẫm có thật là như vậy không?”
Tả Minh Thụy là một tay hắn cân nhắc lên, từ một chức quan nhỏ nhỏ, đến lúc đứng hàng tể tướng, gần hai mươi năm, quân thần cùng chung hoạn nạn, hoàng đế luôn coi như tâm phúc bên người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc