Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 511

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Kể từ khi cùng Tô Mạt nói về những điều kia, Hoàng đế dường như dễ chịu hơn rất nhiều, ngược lại đối với Tô Mạt rất thân thiết, giống như cùng nhau trải qua hoạn nạn, rất ăn ý với nhau.
Tô Mạt chỉnh lại trang phục, hành lễ, “Bệ Hạ quá lo lắng. Đa tạ Bệ Hạ.”
Hôm đó Tô Mạt phát hiện ra bí mật kia, cũng không nói nhiều, chỉ nói với hoàng đế là nàng có học qua y thuật, mấy ngày nay quan sát triệu chứng của hắn, nàng cảm thấy mình có khả năng chữa được, hỏi hắn có muốn thử hay không.
Hoàng đế cũng không sợ, để cho nàng kê thang thuốc, không dùng thuốc của ngự y nữa.
Sau mấy ngày dùng thuốc đã có hiệu quả, đến hôm nay, chưa tới hai tháng, hắn đã tốt lên nhiều.
Hoàng đế tốt lên, có một vài người không muốn cho Tô Mạt sắc mặt tốt, trong lòng liền âm thầm tính toán.
Hoàng đế hỏi nàng học y thuật ở đâu, tất nhiên Tô Mạt sẽ không tùy tiện tiết lộ bí mật của mình, chỉ nói là tự học qua, có thiên phú linh tinh. Hoàng đế mặc dù không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đi một lúc, Tô Mạt sai người dọn bữa trưa ở hành lang ngự hoa viên, nàng tăng cường cho hoàng đế dùng dược thiện, các ngự y cũng xem qua, không có vấn đề gì.
Uống một chén canh, hoàng đế nhìn Tô Mạt một cái, “Nha đầu, nếu như trẫm để cho Tề vương kế thừa sự nghiệp thống nhất thiên hạ, ngươi có thể hay không giành ngôi vị của hắn?”
Tô Mạt nhướn mày, biết hắn vẫn không quên dò xét, nàng bĩu môi không hề sợ làm hoàng đế nổi giận, bày ra bộ dạng khinh thường, “Tề vương sẽ không muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế có cái gì tốt? Mệt muốn ૮ɦếƭ.”
Hoàng đế không để ý, thở dài, nhàn nhạt nói: “Trẫm thật sự cảm thấy, các ngươi có thể khiến cho thiên hạ này tốt hơn.”
Tô Mạt lắc đầu, “Bệ Hạ, chúng thần chỉ là khôn vặt, những đại sự kia vẫn là không làm được. Bệ hạ chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, còn mấy thập niên nữa, người có đủ thời gian để tự định giá những thứ này.”
Hoàng đế nhìn nàng thật kỹ, không nói thêm gì.
Đông chí là ngày đại sự của quốc gia, đột nhiên hoàng đế lại tuyên bố không tham dự, để cho Tề vương, Lạc vương, Ngụy vương thay mình chủ trì đại điển tế thiên, chủ trì cung yến, ban thưởng cho cá thần tử.
Trong triều có người suy đoán rằng bệnh của Bệ hạ ngày càng nặng, cũng có người cảm thấy đại sự sắp xảy ra, dù sao hoàng đế bện***, không có đại thần nào chắc chắn, rốt cuộc là bện*** thật, hay là giả bệnh để dò xét người khác ….
Không ai chắc chắn.
Đêm khuya, trong cung Càn Thanh có một bóng dáng bay ra ngoài, đi đến nơi vắng vẻ, sau lưng có một người theo sát , nhưng người phía trước lại không hề biết.
Người phía sau vẫn luôn theo sát, chờ bóng dáng nhỏ bé phía trước dừng lại ở chân tường, hắn liền ẩn nấp, vận nội công, lắng nghe động tĩnh.
Không lâu sau, bên ngoài tường vang lên tiếng mèo kêu, bên trong liền vui mừng nói: “Cẩn ca ca, tới đây.”
Chỉ mất chút công phu, người bên ngoài kia liền nhẹ nhàng nhảy vào, kẻ đang ẩn nấp càng thêm cẩn thận giấu mình đi.
Dưới chân tường, Tô Mạt nhào vào lòng Hoàng Phủ Cẩn, nhỏ giọng nói: “Hắn bệnh rất nặng, lại để cho người giám sát ta thật chặt, nhìn bộ dáng kia, chắc chắn hắn muốn lật lọng, hắn sợ sau khi hắn ૮ɦếƭ, Hoàng Phủ Giới không quản được chúng ta, muốn diệt trừ chúng ta trước. Ta thấy không bằng chúng ta chạy sớm một chút.”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Ta đã sớm chuẩn bị tốt, người nhà nàng mấy hôm nữa sẽ đi thưởng mai, tối nay ta sẽ cùng lão phu nhân thương lượng, vừa đúng ….. Người nào?”
Hắn quay đầu lại nhìn, người ở chỗ tối, lập tức cảnh giác, chỉ sợ Hoàng Phủ Cẩn phát hiện ra cái gì.
Lúc này đột nhiên có một con mèo nhảy ra, chạy ra từ góc tường.
Bên kia Hoàng Phủ Cẩn nói: “Mạt Nhi, nàng nhẫn nại thêm hai ngày nữa ….”
Bọn họ hạ thấp giọng, nói nhỏ với nhau, Tô Mạt đi trước, Hoàng Phủ Cẩn nhìn xung quanh một lát, mới phi thân rời đi.
Người ở chỗ tối thật lâu sau mới đi ra, đánh giá một phen, quyết định phi thân ra ngoài, hướng đến phủ Tề vương.
Trong Tề vương phủ, đèn dầu vẫn được thắp sáng, Hoàng Phủ Giới đang ở cùng với Nhị ca, hắn mặc dù cũng là vương gia, nhưng không có cảm nhận gì, đi theo Nhị ca làm việc, cả ngày được tiếp xúc với đao kiếm, hắn cảm thấy rất vui, cho nên ban đêm cũng không thèm đi.
Hắn lau xong kiếm treo lên, hỏi người làm: “Tề vương về chưa?”
Người làm kia trả lời: “Vương gia còn chưa trở về, có dặn để cho ngài nghỉ ngơi trước, ngài ấy sợ rằng sáng sớm mai mới có thể trở về.”
Hoàng Phủ Giới kinh ngạc nói: “Nhị ca đi làm gì vậy?”
Đột nhiên, cây nến trong phòng chợt tắt, Hoàng Phủ Giới lập tức nhìn về phía cửa sổ, “Kẻ nào?”
Hắn cầm kiếm xông tới, mở cửa ra lại không thấy ai cả.
Ngày mùng tám tháng chạp, Tướng Quốc Tự phát cháo miễn phí, tích phúc cho hoàng đế, cầu phúc cho Đại Chu.
Lưu Tương cùng với Tả thượng thư cùng ba vị hoàng tử thay hoàng đế đến Tướng Quốc Tự dâng hương, ban đêm, Lưu Tương cùng Tả thượng thư cùng nhau vào cung kiến giá.
Tô Mạt cùng hai tỳ nữ đánh đàn ở bên cạnh, tài nghệ của nàng khiến cho hai cung nữ bên cạnh phải kinh ngạc.
Lưu Tương cùng Tả thượng thư nhìn nàng một cái, âm thầm lắc đầu, Bệ Hạ quả nhiên là…
Tô Mạt đột nhiên nghiêng đầu hướng hắn cười cười: “Hai vị đại nhân đã đi uống cháo mùng tám tháng chạp rồi sao?”
Hai người lúng túng chắp tay một cái, theo lệ cho dù là hoàng hậu cũng không được tùy tiện trò chuyện cùng thần tử,vị chiêu nghi này….
Hai người thỉnh an xong, hoàng đế để cho họ ngồi xuống, sau đó bàn bạc một ít chuyện trong triều.
Tô Mạt cũng không tránh đi, cứ một lúc lại đưa cho hoàng đế cháo tổ yến, một lúc lại mời hoàng đế uống nước, tóm lại chính là cứ loanh quanh ở bên cạnh, mà hoàng đế ngược lại rất hưởng thụ, không có nửa điểm không thích, còn hai vị đại nhân sắc mặt đã đến đến mức không chịu được nữa.
Một lúc sau, Lưu Tương quỳ xuống, “Bệ Hạ, thần có một câu không biết có nên nói hay không.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái: “Nói.”
Lưu Tương nói: “Bệ Hạ, vì quốc thái dân an, căn cơ được vững vàng, thần cho là nên lập thái tử …”
Hoàng đế rủ mắt xuống, không khí xung quanh cũng trầm xuống, hắn nhàn nhạt nói: “Hai vị ái khanh thấy nên lập ai làm thái tử thì thích hợp.”
Lưu Tương nghiêng đầu nhìn Tả thượng thư, Tả thượng thư nói: “Theo thần thân Bệ Hạ vẫn mạnh khỏe, cho dù là bệnh cũng rất nhanh sẽ khỏe lại, việc sắc lập thái tử có thể từ từ.”
Lưu Tương buồn bực, “Tả thượng thư, lúc trước ngài không nói như vậy.”
Tả thượng thư quỳ xuống đất không nói.
Hoàng đế ho khan một tiếng, “Nói đi.”
Lưu Tương nói: “Bệ Hạ, thần cho là Ngũ điện hạ từ nhỏ đã thông minh hơn người, tính tình ôn nhu, lương thiện, vì vua cha phân ưu….”
“Trẫm biết.” Hoàng đế khoát tay cắt đứt câu nói của hắn, sắc mặt vô cùng không vui.
Lưu Tương vội vàng nói: “Bệ Hạ, lời nói thật thường khó nghe, chẳng lẽ Bệ Hạ cảm thấy Ngụy vương điện hạ có thể đảm nhiệm được sao?”
Hoàng đế nhăn mày, xem ra chính mình bệnh quá lâu, bọn họ cũng gấp lắm rồi.
Loạn trong giặc ngoài chưa dẹp hết hắn làm sao có thể nhắm mắt.
Tô Mạt vẫn yên lặng ở bên cạnh, gảy khúc Hoa Nguyệt Dạ, vốn nàng không học qua âm luật, nhưng bởi vì nàng là Thiên thủ quan âm, sau khi nghe bọn cung nữ giải thích qua, thử một chút, nên cũng coi là biết.
Thấy hoàng đế sắc mặt không vui, Lưu Tương vội vàng dập đầu, “Xin Bệ Hạ nghĩ lại, chúng thần thật tâm vì Bệ Hạ, vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc