Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 510

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt nói: “Nếu như thần muốn giành đồ của người khác, vậy chứng tỏ thần rất yêu mến vật đó, có thể khiến thần vô cùng vui vẻ và có động lực, hoặc nói là, thần có lý do nhất định giành được nó và buộc phải như vậy. Nếu thần coi trọng chủ nhân của vật kia, khi ςướק được đồ chỉ có một kết cục duy nhất, vĩnh viễn không thấy hắn hoặc là trừ đi hậu họa, giết hắn.”
“Ba” một tiếng, Hoàng đế làm rơi ly trà xuống giường, nước trà đổ cả vào chăn, nước trà thấm vào những bông hoa, rất khó coi.
Tô Mạt vội gọi người dọn dẹp, thay chăn, bận rộn một lúc mới an tĩnh lại.
Hoàng đế lại giống như không để ý đến, hình như đang suy nghĩ điều gì.
Qua một lâu, những viên than đang cháy trong lư hương bên cạnh tỏa ra rất nhiều nhiệt khiến Tô Mạt có chút không chịu được, nhưng hoàng đế vẫn cảm thấy lạnh.
“Có khả năng nào hắn sẽ tha thứ cho ngươi không?”
Trong điện không khí nặng nề, yên tĩnh giống như không có sức sống, giọng nói của hoàng đế không lớn, nhưng vẫn có tiếng vọng lại.
Tô Mạt thở dài nói: “Bệ Hạ, nếu như người có thể không tạo thành những tổn thương quá nghiêm trọng, có lẽ vẫn có thể. Giống như người ta tới giành đồ của thần, nếu thần thương hắn hơn vật kia, hắn đối với thần thật tốt, vật tự nhiên thần sẽ tha thứ cho hắn. Nhưng nếu là ….”
Nàng còn chưa nói dứt câu, hoàng đế nằm trên giường mãnh liệt ho khan, giống như muốn đem lục phủ ngũ tạng ho ra.
Tô Mạt liền hiểu ra, dĩ nhiên là hắn đoạt đồ của người khác, lại tạo ra những tổn thương không thể tha thứ, nên đến giờ phút này, hắn mới có thể bất an như vậy.
Mãi đến đêm khuya, hoàng đế không cho ngự y quấy rầy, nhưng lại không cho Tô Mạt đi, bảo nàng ở bên cạnh trò chuyện.
Thời điểm trời tờ mờ sáng, hắn sâu xa nói: “Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, biết cái gì chứ. Huống chi, người với người bất đồng.”
Nói xong hắn mơ màng ngủ mất, Tô Mạt liền nghĩ, hắn sợ người đó sẽ quên mất hắn, ở U Minh ty cũng không gặp hắn, lại muốn nàng ở tam sinh thạch chờ hắn ….
Tô Mạt lẳng lặng ngồi bên cạnh, dù là người mạnh mẽ cỡ nào, nhưng gặp phải sinh tử, gặp phải tâm ma, thì không có cách nào trốn tránh được.
Trong điện phảng phất hương thơm, là long tiên hương… Tô Mạt vừa nghĩ, trước đây nàng chưa từng có cơ hội ở lại nơi đây, cho nên không có ngửi qua hương thơm nào như thế, thậm chí còn dễ ngửi hơn long tiên hương, mùi thơm phong phú nhiều tầng, nhiều thay đổi.
Nàng tu luyện nội lực, còn vừa học nhiều thứ như Thông thiên bí quyết, Thiên thủ quan âm, cùng A Cổ Thái học điều phối hương, cùng Hồ tiên sinh học y thuật ….
Mặc dù không có nghiên cứu qua độc dược, nhưng nàng biết, một số thứ tưởng như tầm thường trộn vào với nhau cũng có thể tạo ra độc dược.
Hơn nữa dùng phương pháp này ***, vô ảnh vô hình, ví dụ cho người khác uống thuốc, không phát sinh chuyện gì, nhưng nếu người đó ngửi thấy mùi hương nào đó, liền sinh ra xung đột, dù không lập tức phát bệnh, nhưng năm rộng tháng dài, sẽ gây ra những phản ứng không tốt.
Nhìn Hoàng đế nói mê khác thường, tinh thần không ổn định, chỉ sợ chính là như thế.
Nàng lập tức đứng dậy quan sát, bên trong lư hương là long tiên hương, ngoài ra trong phòng còn có các loại cây cây cảnh, một chậu hoa cúc, một chậu tử vi,….
Nàng đi tìm xung quanh, cuối cùng dừng lại trước trụ giường của Hoàng đế.
Giường lớn làm bằng gỗ tử đàn, gồm ba nghìn mảnh lắp lại, xung quanh chạm trổ, điêu khắc, vô cùng tráng lệ.
Mùi thơm của thân gỗ…..
Tầm mắt dừng lại ở một nơi nào đó, thần sắc của tô mạt buông lỏng , “Tìm được.”
Nàng lặng lẽ lui ra ngoài điện, bên ngoài trời bắt đầu sáng, đã có thái giám bắt đầu vẩy nước quét sân, bọn họ động tác nhẹ nhàng, một chút cũng không quấy rầy người đang nghỉ ngơi trong điện.
Tô Mạt gọi một tiểu thái gia tới, “Ngươi giúp ta đến Hình bộ, mời Tề Vương đến Càn Thanh môn một chuyến.”
Những tiểu thái giám này cũng đã thành thói quen, mặc dù Tô Mạt là Chiêu nghi, hoàng đế để cho nàng phụng giá, so với Tống Dung Miên còn sủng ái hơn, nhưng nàng gặp gỡ Tề Vương, Lạc Vương, Ngụy Vương, Bệ Hạ cũng biết, căn bản không để ý, bọn họ cũng hiểu ý tứ của chủ tử, đối với Tô Mạt một mực cung kính.
Tiểu thái giám kia lập tức đi, Tô Mạt ngồi lên một cành to của cây tùng lâu năm, nghĩ lại mọi chuyện.
Những tiểu thái giám kia cũng quen, dù sao Tô Chiêu nghi nhẹ nhàng, cành cây cũng chỉ rung động một chút.
Nhiều năm sau, từ trong ra ngoài hoàng cung có một số trò mới, có mỹ nhân ngồi trên cây tùng, mỹ nhân vạc ….. học chiêu này để thu hút sự chú ý của hoàng đế, kết quả là phá hỏng không biết bao nhiêu hòn non bộ, khiến Hoàng đế vô cùng nhức đầu.
Khi Tô Mạt tới cung Cản Thanh, Hoàng Phủ Cẩn không đến, ngược lại là nhị ca Tô Việt tới.
Tô Việt cầm trong tay yêu bài của Tề Vương, chờ đợi, thấy Tô Mạt tới vội vàng bước lên.
“Mạt Nhi, ngươi không sao chứ, trong cung có bị ủy khuất gì không?”
Khi biết tin Tô Mạt bị Hoàng đế giữ lại trong cung, cả nhà hắn vội muốn ૮ɦếƭ, may có Hoàng Phủ Cẩn giải thích không có việc gì, để cho bọn hắn không cần lo lắng, qua khoảng thời gian này mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Vì để cho lão phu nhân an tâm, Hoàng Phủ Cần hầu như mỗi người sai người đến Tô gia, cách hai ngày sẽ tự mình đến một chuyến, những chuyện này hắn không nói cho Tô Mạt.
Tô Việt nắm hai bên vai muội muội, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới, như muốn kiểm tra xem nàng có mất sợi tóc nào không.
“Nhị ca, ta không sao, mọi người trong nhà đều khỏe chứ?” Tô Mạt vội kéo tay Nhị ca, không để hắn nhìn nữa.
Tô Việt gật đầu một cái, “Đều tốt cả. Phụ thân vẫn khỏe chứ?”
Tô Mạt gật đầu, “So với trước đã tốt hơn nhiều. Hơn nữa Bệ Hạ nói mấy hôm nữa sẽ để phụ thân về nhà.”
Nàng biết Nhị ca không thể ở đây quá lâu, vội vàng lôi kéo hắn qua một bên, vừa đi vừa nói ý nghĩ của mình cho hắn biết, để hắn và Hoàng Phủ Cẩn phối hợp cùng nhau làm.
Tô Việt nghe nửa hiểu nửa không, nhưng trí nhớ rất tốt, những điều Tô Mạt nói hắn đều nhớ.
Tô Mạt thấp giọng nói: “Huynh nói với Tề Vương, chuyện này rất quan trọng.”
Không lâu sau đó, bên ngoài cung Càn Thanh liền truyền đi một tin đồn, nghe nói Hoàng đế muốn truyền ngôi cho Thất hoàng tử, bởi vì hắn trời sinh tính lương thiện, so với các hoàng tử khác được trọng dụng hơn. Mặc dù hắn điều hành quyền hành chưa tốt lắm, nhưng làm vua, là người lương thiện là tốt rồi, không cần tự mình làm mọi việc.
Có một tin đồn khác, Hoàng đế đã biết trong triều có một thế lực hắc ám, bọn họ ẩn nấp không hành động, chờ đợi thời cơ, nói sai sự thật, lấy chuyện của Tiên hoàng làm cớ, mưu cầu tư lợi về mình, phân chia Đại Chu.
Ngoài ra Hoàng đế đã cho Thất hoàng tử và Nhị hoàng tử âm thầm xử lý chuyện này, tróc nã những tên trọng phạm……
Tất nhiên, tất cả đều là kế hoạch của Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn.
Đảo mắt đến đông chí, trong cung lại bắt đầu bận rộn.
Tinh thần Hoàng đế đã khá lên nhiều, không còn cả người vô lực như trước đây, luôn phải nằm giường, nay đã có thể lên triều một lúc, sau đó còn có thể triệu kiến vài vị thần tử.
Hôm nay, sau khi triệu kiến qua Tả thượng thư, Lưu Tương cùng mấy vị hoàng tử, liền dẫn Tô Mạt ra ngự hoa viên tản bộ.
Khí sắc của Hoàng đế đã tốt hơn nhiều, cười nói: “Nha đầu ngươi quả nhiên là có tài, trẫm cảm thấy người nhanh nhẹn hơn rất nhiều, muốn được thưởng gì đây?”
Tô Mạt khẽ mỉm cười, “Bệ Hạ, ta đã sớm xin rồi.”
Hoàng đế biết nàng nói đến chuyện của Tần Nguyên Quân, hắn khẽ vuốt cằm, “Trẫm đồng ý. Hoàng thượng trên trời có linh, cũng nguyện ý cứu người. Chẳng qua là đến lúc đó nếu các ngươi để hoàng thượng bị thương, đừng trách trẫm trở mặt.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc