Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 509

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lúc này hắn cười, nói: “Tất nhiên là đi tìm Nhị ca, phụ hoàng nói, người phong ngươi làm chiêu nghi chỉ là làm ra vẻ thôi, sẽ không bắt ép ngươi, ngươi không cần phải sợ.”
Tô Mạt bĩu môi, “Ta biết từ trước rồi, ngươi ngây ngốc xông vào làm gì.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng vẻ mặt của nàng rõ ràng thể hiện sự cảm kích.
Hoàng Phủ Giới cười hắc hắc, xoay người muốn đi, Tô Mạt kéo hắn lại nói: “Ngươi đi bảo Nhị ca ngươi vào cung, ta có chuyện tìm hắn.”
Hoàng Phủ Giới lầm bầm hai tiếng: “Ngươi thì có chỗ nào tốt chứ.”
Tô Mạt bĩu môi, “Ngươi là tiểu trư sao? Lầm bầm.”
Gương mặt Hoàng Phủ Giới nóng lên, đem tay áo kéo trở về, “Vậy sao ngươi lại bảo ta đi gọi?” Nói xong liền chạy ra ngoài.
Tô Mạt chậm rãi đi đến cửa cung Càn Thanh chờ, quả nhiên, chưa đến một canh giờ, dưới ánh trời chiều Hoàng Phủ Cẩn đi đến, nhìn nàng ngồi trên vạc nước lớn dùng để phòng cháy, hắn lắc đầu cười, nha đầu này, coi như trời có sập cũng không đổi được tính nghịch ngợm.
Tô Mạt vẫy tay với hắn, đột nhiên nàng lui về phía sau, mấy tiểu thái giám đi đằng trước bị dọa sợ: “Nha, Tô Chiêu nghi rơi xuống vạc nước rồi.”
Hoảng hốt tiến lên vớt nàng, đến trước vạc nước, lại thấy nàng ngồi khuất phía sau, cười hì hì,giơ 1 ngón tay với bọn họ.
Bọn họ liền tiếp tục ra sức kêu.
Hoàng Phủ Cẩn đứng ở đó không xa, nha đầu này, lại chọc ghẹo người, với công phu của hắn lại không nhìn ra nàng nhảy qua sao.
Hắn dùng truyền âm với nàng nói: “Nha đầu, nàng không tới, ta đi.”
Làm bộ muốn xoay người, Tô Mạt liền đứng lên, ném một thỏi bạc cho mấy tiểu thái giám kia, sau đó nhảy lên lưng của Hoàng Phủ Cẩn, ôm cổ hắn, nói: “Bổn Chiêu nghi tìm ngươi có chuyện muốn nói, ngươi đi đâu?”
Dám lộ liễu quyến rũ phi tử của Phụ hoàng, chỉ sợ Hoàng Phủ Cẩn là người đầu tiên rồi, những tiểu thái giám kia sợ tới mức làm bộ như không nhìn thấy, cầm bạc chạy như bay.
Tô Mạt đắc ý nghiêng đầu nhìn một chút, nói chuyện như thế này là an toàn nhất, ai cũng không dám nghe lén.
Hoàng Phủ Cẩn cõng nàng, đi dọc hành lang đến nơi vắng người, sau đó dừng lại để nàng đứng trên lan can.
Tô Mạt nhỏ giọng nói: “Hôm nay có một biện pháp tốt để dẫn Vu Hận Sinh tới.”
Nàng nghĩ nếu Vu Hận Sinh là hoàng tử tiền triều, vậy chính là dựa vào thế lực của tiền triều, bọn họ lấy cớ là khôi phục tiền triều, bất kể là thật sự trung thành hay có tâm tư khác, không có hắn, bọn họ liền danh không chính, ngôn không thuận.
Lần thất bại này, nếu chờ tiếp mười năm hai mươi năm nữa, vậy thì thôi quên đi.
Nàng ghé sát vào tai hắn nói nhỏ, nghe xong Hoàng Phủ Cẩn nói: “Biện pháp này nhanh hơn chút, nhưng mà Thất đệ …”
Tô Mạt nói: “Không sợ, chàng cứ để hắn ở bên cạnh chàng, ngược lại Vu Hận Sinh càng nhanh sẽ lộ diện.”
Tô Mạt có cảm giác, Vu Hận Sinh hình như không phục Hoàng Phủ Cẩn, luôn có ý định muốn ganh đua.
Hai người thương lượng một phen, Hoàng Phủ Cẩn trở về chuẩn bị, Tô Mạt trở lại cung Càn Thanh.
Hoàng đế đang uống thuốc, thấy nàng đi vào, liền đặt chén thuốc xuống. Giống như trước đây, nói giỡn với nàng: “Nha đầu này lại vụng trộm làm cái gì thế?”
Tô Mạt nghiêng đầu nói: “Nếu là vụng trộm, có thể tùy tiện nói cho người biết được sao?”
Hoàng đế phất tay, cho những người bên cạnh lui xuống, bảo Tô Mạt ngồi xuống cạnh hắn.
Tô Mạt ngồi xuống, “Bệ Hạ, thần có chuyện cầu ngài.”
Hoàng đế cười nói: “Nói ta nghe thử.”
Tô Mạt nói: “Nếu như Bệ Hạ không đáp ứng, cũng đừng nổi giận, cứ coi như ta chưa nói gì.” Nàng đánh giá một chút, nói ra ý định muốn mang Tần Nguyên Cung đến địa cung của Tiên hoàng hậu, liên quan đến chuyện Huyền Băng châu.
Hoàng đế không tức giận, nhưng vẻ mặt cũng không nhẹ nhàng, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.
Lúc sau, giọng nói của hắn có chút lạnh lùng nói: “Là Diệp Tri Vân bảo ngươi đến hỏi?”
Tô Mạt trầm mặc không nói, bởi vì dù nói thế nào Hoàng đế cũng nhận định là Diệp lão đầu phái nàng đến hỏi, nàng có nói gì cũng không giải thích được. Quả nhiên, Hoàng đế tự mình nhận định, đem Diệp Tri Vân ra mắng mấy câu, hừ nói: “Đúng là ngu xuẩn, mãi không chịu từ bỏ ý định.”
Lúc sau, Tô Mạt thấy sắc mặt hắn đã tốt hơn một chút, mới nói: “Bệ Hạ, chúng ta không phải là mang hắn đi luôn, chẳng qua là để Tần ca ca đến gần Huyền Băng châu, lấy kim châm trong đầu hắn lấy ra.
“Ai lấy được châm ra?” Ánh mắt Hoàng đế đột nhiên trở nên sắc bén.
Tô Mạt ngẩn ra, trong nhận thức của Hoàng đế thì Diệp Tri Vân là người bị thương nặng, tự vệ cũng khó khăn, mà Thái Bình Các và Tiêu Vũ Lâu càng không thể bị bại lộ, nếu không sẽ có phiền toái thật lớn, nàng suy nghĩ nhanh nói: “Thần.”
Hoàng đế híp mắt, nhướn mày nói: “Nếu ngươi lợi hại như vậy, sao không trực tiếp bắt trẫm?”
Tô Mạt cau mày, tựa như sầu não nhìn hắn, “Nếu như không phải Bệ hạ bắt giữ phụ thân thần, chẳng lẽ thần sẽ đại nghịch bất đạo, đặt điều kiện với Bệ Hạ? Coi như thần có oán giận Bệ Hạ, nhưng cũng vạn phần kính trọng ngài.”
Nhìn dáng vẻ nàng không giống như nói dối, ngược lại Hoàng đế lại cười một tiếng: “Coi như trẫm nói đùa, mang cho trẫm một ly trà hoa lài tới đây.”
Tô Mạt đứng dậy, sai người mang bộ chén thủy tinh cầm đến, còn có trà hoa lài thượng hạng, động tác của nàng cực kỳ thành thục, như nước chảy mây trôi, tư thái uyển chuyển, khiến hoàng đế cảm thấy thần thái sảng khoái hơn.
Tô Mạt dùng khay nhỏ, bưng lên cho Hoàng đế, nhìn hắn hài lòng hớp một hớp, nhẹ nhàng hỏi: “Bệ hạ, người hẳn là rất yêu Hoàng hậu.”
Nói xong lời này, lòng bàn tay của nàng cũng đầy mồ hôi, nàng biết mình làm vậy là mạo hiểm, nhưng nàng nguyện ý đánh cuộc.
Hoàng đế nghe vậy lập tức giống như bị người ta điểm huyệt, mặt liền biến sắc, tay run rẩy, những cánh hoa trong ly thủy tinh cũng rung động theo.
Hắn nghiêng đầu nhìn Tô Mạt, đôi mắt đen nhánh của Tô Mạt cũng nhìn hắn, đôi mắt to, thậm chí tròng mắt có một chút màu xanh như mắt trẻ con, không có nửa điểm châm chọc, không có ý đồ gì …..
Tim hắn của buông lỏng , rủ mắt nhấp ly trà, nói: “Tiểu nha đầu, biết cái gì là yêu?”
Tô Mạt bĩu môi, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, biết rằng Hoàng đế không tức giận. Nàng đoán trong lòng Hoàng đế, là một người đàn ông, đối với Hoàng hậu khẳng định là yêu, không để cho bất kỳ ai xen vào. Hơn nữa bản thân hắn vô cùng đau lòng, rất ít nói tới, dần dần điều đó trở thành bí mật.
Mà ở trong lòng hắn, chỉ sợ năm tháng trôi qua, thân thể ngày càng già đi, sẽ càng thêm nhớ lại ngày tháng trước kia.
Tình cảm của hắn có lẽ bị người hiểu lầm, cho rằng hắn là người bạc tình bạc nghĩa, nhất là tại thời điểm tranh giành quyền lực, tâm của hắn càng thêm phẫn uất.
Nhất định sẽ muốn tìm nơi để tâm sự, muốn bày tỏ, dù chỉ mấy câu.
Như vậy cũng đủ để lấy được tín nhiệm của hắn.
Hoàng đế nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, tựa như nhìn vào bầu trời đêm, “Nha đầu, nếu người trong lòng ngươi, tới giành đồ của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Tô Mạt nhướn mày, cười nói: “Vậy thì phải xem thần thích người đó nhiều hơn hay yêu vật đó nhiều hơn. Nếu yêu người đó hơn, vậy thì sẽ đưa vật đó ra, nói cho hắn biết thần yêu hắn. Còn nếu không, vậy thì giết hắn đi, bảo vệ vật mà thần yêu thích.”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng, lẩm bẩm nói: “Ngược lại sao?”
Ngược lại? Tô Mạt trầm ngâm một chút, “Bệ hạ, có rất nhiều trường hợp, bị nhiều nhân tố ảnh hưởng.”
“Trẫm muốn nghe một chút.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc