Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 508

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt nhìn hắn mặt đỏ bừng xông tới, vội vàng tiến lên ngăn hắn lại, “Tiểu thất, ngươi làm gì thế?”
Hoàng Phủ Giới cãi lại: “Không được gọi ta là tiểu thất, ta là Vương gia.”
Tô Mạt bật cười, “À, ngươi đã trưởng thành , thành nam tử hán rồi. Ta hỏi ngươi, ngươi đây là muốn đi đánh giặc sao?”
Hoàng Phủ Giới mở miệng, nhưng lại không nói được câu nào, mặc dù lúc tới đang nổi giận đùng đùng, nhưng là phải nói thế nào đây, nhất là khi nàng vẫn đang cười hì hì chất vấn hắn.
Chẳng lẽ nàng nguyện ý sao?
Nếu không nàng sao lại không có chút nào là khó chịu, ngược lại rất vừa lòng làm Chiêu nghi?
“Ngươi không thích Nhị ca sao?” Hắn hỏi.
Tô Mạt ngẩn ra, cười cười, “Ngươi nói bậy cái gì vậy?”
Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, “Vậy tại sao ngươi lại làm Chiêu nghi của phụ hoàng?”
Tô Mạt nhướn mày, “Vậy tại sao ngươi lại làm Vương gia?”
“Phụ hoàng ban cho ta.”
Vừa dứt lời, lại thấy Tô Mạt nhìn hắn cười, Hoàng Phủ Giới chợt hiểu ra, nhất định là phụ hoàng ép nàng, “Nhưng ngươi cứ vui cười sao? Thật sự vui vẻ sao?”
Tô Mạt lại nhướn mày, “Ta có thể thay đổi được gì, chẳng lẽ suốt ngày sướt mướt, khóc lóc om sòm không đồng ý sao? Ta nói không đồng ý được ích gì sao?”
Với thái độ của hoàng đế, bọn họ có nháo nữa cũng không được gì, hơn nữa đây cũng không phải tác phong của nàng và Hoàng Phủ Cẩn, chỉ có thể chống lại thủ đoạn của Hoàng đế thì hắn mới chịu nhìn thẳng bọn họ, đàm phán cùng với họ. Nếu không thì bọn họ cũng chỉ có thể bị hắn định đoạt.
Dù sao cũng vạch mặt rồi, dù cho cả ngày nổi giận cũng hết ngày, cứ cười vui vẻ, mọi người vẫn vui vẻ hòa thuận như trước.
Bọn họ không còn là trẻ con nữa, tự nhiên sẽ hiểu được tiến lui, thay vì cả ngày đều trừng mắt lạnh nhìn nhau, không bằng mọi người hòa hòa khí khí là tốt nhất.
Hoàng Phủ Giới cảm thấy đầu mình không đủ dùng, hắn gãi gãi đầu, nữ nhân thật phiền toái, Mạt Nhi thật phức tạp, không giống với Hoàng Phủ Kha, vui vẻ liền cười, không vui sẽ khóc. Nhưng Mạt Nhi không như vậy,vui nàng cười, không vui nàng cũng cười, hắn thật sự không biết nàng rốt cuộc nàng như thế nào. Từ nhỏ, nàng đã thông minh hơn hắn, hôm nay hắn càng cảm thấy mình còn kém nàng.
“Nếu ngươi không thích, sao không nghĩ biện pháp khác từ đầu đi, sao ngươi không đi tìm Nhị ca, Ngũ ca và ta để thương lượng? Chẳng lẽ mọi người cùng nhau thương lượng không ra biện pháp nào sao?” Hoàng Phủ Giới bĩu môi, khó nén giận.
Trong lòng Tô Mạt rất cảm kích, nàng vỗ vai hắn, hắn nhỏ hơn nàng vài tháng, nhưng lại cao hơn nàng rất nhiều, “Cảm ơn ngươi, ta hy vọng ngươi tốt nhất nên tự bảo vệ chính mình đi.”
Hoàng Phủ Giới cau mày, nói: “Ta muốn đi gặp phụ hoàng.”
Tống Dung Miên tiến lên trước nói: “Điện hạ, vẫn là không nên đi, Bệ Hạ vừa uống thuốc xong, không muốn gặp ai.”
Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng, “Ta cũng không phải là người ngoài.”
Hắn vén áo bào, nhấc chân tiến vào, thị vệ hành lang cũng không ngăn hắn lại.
Hoàng đế dựa nghiêng trên giường suy nghĩ, sắc mặt nghiêm túc, dưới ánh nến, lại càng thêm phần thâm trầm.
“Phụ hoàng, người đỡ hơn chưa?” Hoàng Phủ Giới tiến vào, hành lễ.
Hoàng đế nhìn hắn một chút, lại cười cười, trong mấy đứa con trai, chỉ có tiểu tử ngốc này là vô tâm thẳng tính nhất, tính tình nhiệt huyết, chắc là tới bất bình hộ.
Hắn vẫy tay, “Giới Nhi, lại đây.”
Hoàng Phủ Giới do dự một chút, bĩu môi: “Phụ hoàng, vì sao người lại muốn ép Mạt Nhi.”
Hoàng đế để hắn ngồi bên cạnh, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Giới Nhi, ta hỏi con một vấn đề.”
Hoàng Phủ Giới gật đầu.
“Nếu như phụ hoàng trăm năm sau để cho ngươi làm hoàng đế …….”
“A? Không, không …..” không đợi hoàng đế nói xong, Hoàng Phủ Giới lập tức nhảy dựng lên, xua tay nói: “Phụ hoàng, ta không muốn làm.”
Đều nói làm Hoàng đế rất tốt, khi đó mẫu phi không chỉ một lần hy vọng Tam ca làm Hoàng đế, như vậy người sẽ trở thành Thái hậu, còn nói muốn hắn mau lớn lên, trợ giúp Tam ca, tránh cho Tam ca bị Nhị ca và Ngũ ca khi dễ, đoạt mất ngôi vị Hoàng đế.
Nhưng Hoàng Phủ Giới cảm thấy làm Hoàng đế có cái gì tốt? Chẳng lẽ mỗi ngày vào triều, phê duyệt những tấu chương không bao giờ hết? Không thể tùy tiện đi ra ngoài du ngoạn, không thể tùy tiện nói dối, không thể …. Hoặc là vì tam cung lục viện, bảy hai phi tần? Nhiều nữ nhân như vậy, phiền ૮ɦếƭ, có cái gì tốt? Hắn đến giờ vẫn chưa tìm được điểm nào tốt khi làm Hoàng đế, cũng không biết vì sao Tam ca lại muốn làm Hoàng đế như vậy, sợ người khác giành mất chỗ của hắn.
Nhìn Nhị ca cũng không muốn. Hoàng Phủ Giới từ trước đến này luôn nghĩ rằng Nhị ca thông minh nhất, hắn cũng không muốn, có cái gì tốt. Nhị ca cảm thấy Tô Mạt quan trọng hơn ngôi vị Hoàng đế rất nhiều, cho nên Hoàng Phủ Giới cũng cảm thấy Tô Mạt tốt hơn ngôi vị Hoàng đế, chỉ tiếc là Nhị ca giành trước mất rồi.
Hoàng đế nhìn hắn, từ cặp mắt đen bóng tựa như phát hỏa của hắn, không hề có bất an hay H*m mu*n gì.
Hắn cười cười, vỗ vỗ bên giường, “Ngươi sợ cái gì, trẫm sẽ không miễn cưỡng ngươi, chuyện này không cần nói cho người khác, ngươi nói cho phụ hoàng xem, ngươi muốn làm cái gì.”
Hoàng Phủ Giới vẫn chưa tỉnh lại, nhưng vẫn ngồi xuống, nói: “Phụ hoàng, ta muốn giống như Nhị ca, làm một Đại tướng quân trên chiến trường.”
Hoàng đế khẽ vuốt cằm, võ công tốt, tính tình mạnh mẽ, nhưng cũng đơn thuần, đối với quan trường không thích lắm, thích minh đao minh thương (ý chỉ thích mọi chuyện thẳng thắn, rõ ràng). Chẳng qua là hoàn cảnh cũng tạo người, không biết tương lai hắn trưởng thành thêm, còn đơn thuần như thế, không có lòng khác.
Hoàng đế từ trong tay áo móc ra một con hổ trạm khắc tinh xảo, đưa cho Hoàng Phủ Giới, “Cái này ngươi cầm thay phụ hoàng, không để cho ai nhìn thấy, không nói cho bất cứ kẻ nào, bao gồm Nhị ca, Ngũ ca và Tô Mạt, biết không?”
Hoàng Phủ Giới có vẻ khó hiểu: “Phụ hoàng, cái này là gì vậy?”
Hoàng đế chỉ ngưng mắt nhìn hắn, “Đáp ứng phụ hoàng trước đã.”
Hoàng Phu Giới suy nghĩ một lúc, liền đáp ứng, chỉ cần hắn chịu đáp ứng, nhất định sẽ làm được.
Hoàng đế nói: “Ngươi cất kỹ, chờ một ngày nào đó, phụ hoàng sẽ cho ngươi một đạo ý chỉ.”
Hoàng Phủ Giới mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn cẩn thận cất vào túi nhỏ bên người.
Nhìn hắn cất xong, hoàng đế nói: “Về phần chuyện Tô Mạt, ngươi không cần để ý, phụ hoàng thật sự sẽ không ép nàng, chỉ là muốn nàng cùng Nhị ca ngươi làm một chuyện.”
Đôi mắt Hoàng Phủ Giới sáng lên, “Phụ hoàng, thật sao?”
Hoàng đế vuốt cằm, “Quân hí vô ngôn, phụ hoàng làm sao phải lừa ngươi.”
Hoàng Phủ Giới cao hứng, tảng đá lớn trong lòng buông xuống, cả người lập tức thoải mái hơn.
Hoàng đế dặn dò hắn mấy câu, sau đó để cho hắn đi tìm Tề vương, xem xem có cần giúp gì không.
Hoàng Phủ Giới đứng dậy, cung kính hành lễ, trong mắt hàm chứa nước mắt, “Phụ hoàng, vậy ta đi.”
Hoàng đế khoát tay một cái, hắn liền lui ra ngoài.
Tô Mạt ở trước điện nhìn hắn ra ngoài liên cười, chờ hắn đến trước mặt, nàng liền cười nói: “Này, Bệ Hạ cho ngươi thứ gì tốt sao?”
Hoàng Phủ Giới ngẩn ra, theo bản năng sờ túi bên người, muốn gật đầu, lại giật mình lắc đầu một cái.
Tô Mạt bật cười: “Ta sẽ không tranh của ngươi đâu, ngươi muốn đi đâu?”
Hoàng Phủ Giới hơi nghiêng đầu, nhìn nàng một chút, da mặt nàng nhẵn nhụi, trong nét xinh đẹp còn có thêm chút đáng yêu của trẻ con.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc