Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 506

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nếu là ngày trước mình mắng hắn, hắn sẽ quật cường không thèm lên tiếng, không giống hiện tại nói rất nhiều.
Hơn nữa nói rất nhiều điều đi vào trong lòng hắn.
Ở trong ký ức của hắn, đứa con trai này của hắn từ nhỏ đã rất quật cường, là người lãnh mạc, vô tâm vô phế. Thời điểm hắn còn nhỏ, đã đằng đằng sát khí, hắn cảm thấy xảy ra chuyện như thế là do Diệp Tri Vân chỉ dẫn như thế, cho nên trong lòng hắn rất tức giận.
Sau những lần giao chiến, không khỏi khiến hắn chán ghét đứa con này, sau đó không đơn thuần là chán ghét, mà cảm xúc rất phức tạp.
Nhìn đôi mắt kia, khiến người ta không khỏi nhớ đến Thục phi, cũng có đôi mắt như vậy, sâu thẳm, tràn ngập bất tuân, tràn ngập oán hận.
Hắn không yêu Thục phi, Thục phi cũng không yêu hắn, nhưng hắn lại giam cầm Thục phi ở bên người.
Hắn đã từng rất ngạc nhiên, vì sao Thục phi lại thích Diệp Tri Vân, Diệp Tri Vân yêu Hoàng hậu, nhưng hai nữ nhân kia ngoài quan hệ chủ tớ, còn là tình nghĩa tỷ muội.
Hắn mặc dù không thừa nhận, nhưng hắn biết, hắn ghen tị, ghen tị ở trong lòng Vân Nhi, hắn không phải là người quan trọng nhất.
Nhiều năm trôi qua, hắn từng nghĩ dùng bận rộn để quên đi chuyện cũ, nhưng rõ ràng, chuyện cũ vẫn hiện lên.
Con người lúc hay nhớ về ngày xưa, có phải đã già rồi sao? Hắn thật sự đã già sao?
Nhìn nhi tử trước mắt, tuấn mỹ lạnh lùng, nếu như có thể ôn nhu, nhã nhặn một chút thì chính là phiên bản của hắn ngày trước.
Đều nói phụ tử trời sinh là kẻ thù, bởi vì nhi tử ngày càng trưởng thành, thì phụ thân ngày càng già.
Phấn đấu cả đời, nhìn hắn từ từ thay thế chính mình, sự hăng hái, tuổi thanh xuân, ……..
Ai bằng lòng già đi?
Cho nên hắn không ngừng nạp phi, sau đó càng nhiều con nối dõi, làm như vậy khiến hắn cảm thấy mình còn trẻ tuổi, vẫn tràn ngập sức sống.
Cũng bởi vì vậy, hắn càng bài xích đứa con nhiều tuổi nhất này sao?
Hắn còn nhiều chuyện chưa làm xong, không thể già đi như vậy được, hắn muốn củng cố giang sơn Đại Chu, muốn trăm năm sau mình trở thành Thái tổ xứng dángđược hưởng Thái miếu.
Tuyệt đối không cho phép có người lật bản án, khôi phục lại tiền triều.
“Ngươi đi làm nhiệm vụ kia, cần thêm gì thì nói với Tiền Hủy. Trẫm đảm bảo, sẽ trả tự do cho ngươi, Mạt Nhi cùng Tô gia.”
Hoàng đế vuốt trán, cảm thấy rất mệt mỏi, nói mấy chuyện này cùng Hoàng Phủ Cẩn khiến hắn mất nhiều tinh thần, có chút cảm giác sức cùng lực kiệt.
Diệt tàn dư của tiền triều, triều đại này có thể yên bình rồi.
Hơn nữa để Hoàng Phủ Cẩn dẫn đầu đi làm chuyện này, hắn chắc chắn sẽ bị tàn dư của tiền triều thống hận, coi như để cho hắn tự do, cũng sẽ không sợ hắn bị lôi kéo.
Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn thoáng qua một ý niệm, chậm rãi nói: “Nhi thần đáp ứng, nhưng nhi thần muốn tùy thời đều có thể gặp Mạt Nhi.”
Hoàng đế phất tay áo, “Ân chuẩn cho ngươi lúc nào cũng có thể ra vào cung. Đi xuống đi.”
Hoàng Phủ Cẩn hành lễ, lui lại hai bước rồi xoay người đi ra khỏi cung, Tiền Hủy liền xuất hiện cạnh hắn, “Điện hạ, Tô tiểu thư đi đến lãnh cung, nô tỳ dẫn người đến đó.”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Ta muốn đi thăm Lưu công công trước.”
Tiền cô cô ngẩn ra, nhưng cũng không cự tuyệt, nếu Hoàng đế để cho Hoàng Phủ Cẩn toàn quyền xử lý, chắc chắn không sợ hắn biết được điều gì.
Nàng quay lại phân phó mấy câu, đi ra nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Điện hạ thỉnh đi theo nô tỳ.”
Lưu Ngọc bị giam ở lãnh cung nào đó trong điện, Hoàng đế bí mật thiết lập phòng giam này, người bình thường khó mà tưởng tượng được.
Có địa lao, có thủy lao, cũng có các dụng cụ hành hình của nhà giam.
Lưu Ngọc bị nhốt ở một căn phòng bình thường, không bị còng khóa.
Nhìn Hoàng Phủ Cẩn đến, hắn quỳ xuống hành lễ.
Tiền Hủy liền lui ra.
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Lưu công công, ngươi không cần hành lễ với bản vương. Bệ Hạ chưa cắt bỏ chức ngự tiền đại thái giám của ngươi.”
Lưu Ngọc tạ ơn, run rẩy đứng dậy, chỉ là sau mấy ngày, Lưu Ngọc vốn nhìn phúc hậu nay đã đầy tóc bạc, khuôn mặt đầy tang thương.
Vốn là cái trán trơn bóng, nay đã khắc sâu vài nếp nhăn.
“Lưu công công, bổn vương muốn hỏi ngươi một chuyện, năm đó có phải ngươi để Vu Hận Sinh chạy thoát.”
Nếu Vu Hận Sinh thật sự là nhi tử của Tiên Hoàng, thật sự là Vu Hận Sinh tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, một đứa nhỏ hẳn là trốn không thoát đâu.
Chỉ có thể là người thân tín mà Hoàng đế phái đi Gi*t hắn không nhẫn tâm, để cho hắn chạy đi.
Mặc dù Hoàng đế không thừa nhận, nhưng Hoàng Phủ Cẩn lại tin tưởng, nhất định có chuyện như vậy, nếu không tại sao lại phái hắn đi làm nhiệm vụ bí mật này.
Còn Lưu Ngọc nhìn Tiền Hủy dẫn Hoàng Phủ Cẩn đến đây, lại nghe Hoàng Phủ Cẩn hỏi như vậy, hắn kết luận, Hoàng đế đã đem chuyện này giao cho Tề Vương điện hạ xử lý.
Hắn chậm rãi gật đầu, “Nô tài đáng ૮ɦếƭ muôn lần, không biết tốt xấu, khiến cho Bệ Hạ khó chịu. Năm đó Bệ Hạ sai nô tài nghĩ biện pháp cứu tiểu hoàng tử, nhưng ngự y cũng bó tay hết cách, nô tài không muốn Bệ Hạ cùng hoàng hậu nương nương thương tâm, cho nên, cho nên liền đặt tiểu điện hạ trong hộp đựng thức ăn lặng lẽ ……..đem, đem thả trong khe nước. Nhưng đâu biết, gặp phải mưa lớn, tiểu điện hạ theo dòng nước trôi ra ngoài, không biết tung tích.”
Hoàng Phủ Cẩn từ từ ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lưu Ngọc, nhẹ giọng nói: “Có người lệnh ngươi Gi*t hắn, ngươi lại để cho hắn chạy, ngày đó ngươi liên lạc cùng ai, để cho người đó đem con cứu đi? Sau đó ai nuôi hắn lớn, dạy hắn công phu âm độc? Lưu công công chẳng lẽ ngươi không biết?”
Lưu Ngọc cuống quít quỳ xuống dập đầu, “Bẩm vương gia, nô tài thật sự không biết. Nô tài chỉ không muốn tự mình hại ૮ɦếƭ một đứa bé chưa biết gì. Nô tài chỉ nghĩ, hắn bị bệnh nặng như vậy, để ở nơi không người nào biết đến, vừa lúc trời mưa to, để qua đêm như vậy hắn sẽ ૮ɦếƭ. Nô tài chưa bao giờ liên lạc cùng ai để cứu hắn.”
Nói như vậy Vu Hận Sinh thật sự có thể là con trai của hoàng hậu trước đây.
Hoàng Phủ Cẩn bước đi thong thả.
Thế lực của hắn và Mạt Nhi chỉ mới phát triển, chuyện xưa năm ấy khó có thể tìm hiểu kỹ được.
Chuyện này, Thái Bình Các và Tiêu Vũ Lâu chắc sẽ biết ít nhiều.
Chỉ là làm thế nào để hắn nói ra đây?
Hơn nữa mấu chốt là làm thế nào để những người đó từ bỏ ý định cũ, không cần phải dùng đến vũ lực, có thể giải quyết trong hòa bình.
Hắn đi tới trước mặt Lưu công công, cúi đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Lưu công công, ngươi phải biết, nếu như muốn phục hồi triều cũ, sẽ có rất nhiều người phải ૮ɦếƭ, rất nhiều người tan cửa nát nhà, ta chỉ là người đứng xem, không muốn bất cứ người nào phải ૮ɦếƭ oan cả. Ta hy vọng ngươi có thể nói thật, trợ giúp ta ngăn cản chuyện này xảy ra.”
Lưu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, “Vương gia, lão nô thật sự không biết. Lão nô có lỗi với Bệ Hạ, thật xin lỗi Bệ Hạ, lão nô chẳng qua là, chẳng qua là không muốn đứa bé kia ૮ɦếƭ như vậy, hoặc nói là, thần không muốn tự tay Gi*t hắn, nhưng cũng không ngờ hắn còn sống.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn dáng vẻ của hắn, không hỏi thêm được gì nữa, thở dài, xoay người rời đi, đi tìm Mạt Nhi.
Tô Mạt đang thăm Tô Nhân Vũ, Hoàng đế không có dùng hình với Tô Nhân Vũ, cũng không nhốt lại, để ông ở một tiểu viện trống, ăn uống cũng không đến nỗi.
Nhưng chỉ ngắn ngủi mấy ngày, ông đã gầy đi nhiều.
Tô Mạt đau lòng vạn phần, cho rằng Hoàng đế ngược đãi ông.
Tô Nhân Vũ ôm con gái, cười cười: “Mạt Nhi, đáp ứng phụ thân, đưa lão tổ mẫu về Trữ Châu đi.”
Tô Mạt lắc đầu, “Chúng ta muốn cùng phụ thân trở về.”
Tô Nhân Vũ nâng gò má của nàng, nhìn nàng thật sâu, con gái đã lớn, có chút giống mẫu thân, mặc dù không phải giống hệt, nhưng khí chất ưu nhã thì giống y đúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc