Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 501

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Kẻ làm nên chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết, vì đế vương, nếu sa vào tình yêu chắc chắn sẽ thất bại.
Hoàng Phủ Cẩn buộc bản thân mình phải tỉnh táo, sắc mặt lạnh lùng, kiên định: “Người muốn như thế mới buông tha cho Tô gia. Người lấy quyền thế Đế vương đè ép người khác, như vậy sẽ khiến bao nhiêu người thất vọng, sao còn nguyện ý bán mạng vì hoàng gia?”
Hoàng đế cười cười, “Ngươi sai rồi, thế gian này người không quan tâm đến công danh lợi lộc rất ít, trẫm chỉ cần thêm chút ân huệ, thêm coi trọng khoa cử, sẽ có vô số người vì trẫm mà bán mạng, sẽ không quan tâm khổ cực.”
Hoàng Phủ Cẩn lẳng lặng nhìn hắn, không có tia e ngại, không muốn bộc lộ tâm trí đang rít gào của mình, hắn đã sớm trưởng thành, sẽ không lỗ mãng như thời thiếu niên.
Sở dĩ hắn yêu Mạt Nhi, Mạt Nhi lựa chọn hắn, không chỉ vì bọn họ yêu nhau, mà còn vì họ có thể hiểu được tâm ý của nhau.
Không cần nói gì cả, không cần giải thích gì, một cái ánh mắt, một cái nụ cười, cho dù là ….. Chỉ cần biết nàng làm cái gì, hắn đều có thể đoán được ý định của nàng.
Nếu như bởi vì kích động, ra tay phá hủy mọi người, khiến cho kẻ địch đắc ý.
Hắn chậm rãi quỳ xuống, hơi cúi đầu.
Hoàng đế nhướn mày, hừ một tiếng: “Ngươi yên tâm, trẫm cũng chỉ lưu Mạt Nhi ở trong cung mấy ngày nay, trẫm sẽ không miễn cưỡng nàng.”
Nhìn Hoàng Phủ Cẩn cúi đầu với hắn, hắn đúng là có chút không đành lòng, tóm lại vẫn là phụ tử.
Ai biết Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói: “Trên có trời đất, sau có cha mẹ, mặc kệ trong lòng nhi thần có bao nhiêu khổ sở, nhưng sinh mệnh này vẫn là do phụ hoàng ban cho, huyết thống tôn quý, địa vị cao cao tại thượng. Khắp thiên hạ, cha mẹ khẳng định có chỗ không đúng, nhi tử đối với cha mẹ nên là nói gì nghe nấy, nhưng thật ra có bao nhiêu người làm được? Cha mẹ nuôi dạy con cái, nên con cái cần cảm kích, nhưng người làm cha mẹ, cũng là do cha mẹ mình sinh ra, cứ xoay vòng như vậy ai cũng có trách nhiệm của người sinh đẻ. Nhi thần tuy là hoàng tử, nhưng không muốn tước vị cao quý, chưa từng đòi hỏi quyền thế, nhi thần chỉ muốn Diệp công công có thể an hưởng tuổi già, khi còn sống có thể làm bạn với Mạt Nhi. Nhi thần đối với quyền thế không ái mộ, không chờ mong. Hoàng gia cho nhi thần thân phận cao quý, mà nhi thần cũng vì hoàng gia nhiều lần vào sinh ra tử. Nếu nói là ân tình, thì mười năm trước khi nhi thần ૮ɦếƭ ở Mạc Bắc, cũng đã vì hoàng gia dốc hết hơi sức.”
“Phụ hoàng, ngài có biết, ngày đó thời điểm ta sắp ૮ɦếƭ, nhi thần không có nửa điểm thống khổ, ngược lại cảm thấy như được giải thoát. Từ nhỏ chỉ mong làm người bình thường, không vào nhà đế vương. Không cần vì sinh tồn, cùng thân nhân lục ***c với nhau, không cần vì quyền thế, huynh đệ phản bội, nội bộ lục ***c.”
Hoàng đế nghiêng người tới trước, giống như tiến lên bắt lấy hắn, lại dừng lại, gắt gao nắm chặt tay ghế, trừng mắt nhìn hắn.
Lúc sau, Hoàng đế nói: “Ngươi cũng đã biết, mọi người đều ích kỷ, cho dù sinh là người thường, ngươi cũng không thể thoát khỏi những điều nhân sinh không thuận lợi, ngươi cũng không thể chân chính tự do. Nhà nông, vì thuế ruộng cùng khẩu lương (khẩu phần lương thực) mà ưu sầu, người giàu, vì tranh đoạt tiền tài cùng người khác, cho dù là vợ chồng cũng tính kế lẫn nhau, ngươi cho là sinh ra trong gia đình đế vương là ủy khuất cho ngươi, ngươi cũng biết, trên thế gian này có bao nhiêu người ước muốn phú quý mà không được?”
Hoàng Phủ Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, không sợ hãi, không đau khổ, “Cho nên, người với người bất đồng. Chuyện thống khổ nhất của con người, không phải là cố gắng nhưng không có được, mà là ngươi không thể tự chọn xuất thân cho chính mình.”
Ở cái thời đại này, vẫn phải dựa vào thân phận để nói chuyện.
Hoàng đế khí huyết không thông, chỉ cảm thấy *** đau đớn, hắn nhớ tới thời điểm vẫn là hoàng phu, Nữ đế đã từng nói một câu: “Nếu như có thể tự chon xuất thân, trẫm không muốn làm hoàng đế, ngươi đừng cười, trẫm nói thật ……”
Hắn không tin, lúc ấy hắn nghĩ, xuất thân không phải là nhất định, chỉ cần hắn cố gắng, muốn gì đều có thể được.
Không chiếm được đó là chưa cố gắng, thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được.
Hắn mặc dù chỉ là thần tử, nhưng nếu là Hoàng đế, ai dám nói hắn danh không chính ngôn không thuận.
Cho dù đương triều có người nói, nhưng sau khi họ ૮ɦếƭ, sẽ có người mới lên thay, còn ai dám nói.
Hắn cho họ vinh hoa phú quý, cho họ những điều họ muốn, họ còn nói gì nữa.
Chẳng lẽ bóng dáng tiền triều, có thể cho họ cái này.
“Ha ha, toàn lời nói của trẻ con.” Hoàng đế cười to, ho khan một lúc, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩm một cái: “Diệp Tri Vân có khoẻ không?”
Hoàng Phủ Cẩn nói rõ: “Không phải rất tốt.”
Không phải là rất tốt, cho nên liền vội vàng muốn giao phó hậu sự, nguyện ý thỏa hiệp theo bọn họ, dùng huyền băng châu giúp đỡ cứu Tần Nguyên Quân.
Dĩ nhiên, không phải hoàn toàn là gây áp lực đối với hắn.
Hắn đã phải chịu quá nhiều rồi, đều là những hoàn cảnh khó xử, không cách nào trốn tránh được, chỉ có thể gánh vác.
Hoàng đế phất tay, làm như mệt mỏi nói: “Nói cho hắn biết, trẫm chờ hắn.” Dừng lại một chút, hắn lại nói: “Nếu ngươi thật sự muốn như vậy, trẫm sẽ cho ngươi toại nguyện. Nhưng không phải là bây giờ.”
Hiện tại Hoàng Phủ Cẩn có thể kết định, hắn chính là muốn để Mạt Nhi ở lại trong cung làm con tin để khống chế hắn cùng Tô gia, không thật sự ép buộc Mạt Nhi làm Chiêu Nghi.
Căng thẳng trong lòng hắn cũng buông lỏng được một chút.
Hắn vừa muốn cáo lui, Hoàng đế lại nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Ngày đó Vu Hận Sinh nói gì với ngươi?”
Hoàng Phủ Cẩn không hề giấu diếm nói: “Hắn nói hắn là hoàng tử của hoàng hậu trước đây, bị ngài sai người ***, nhưng ngoài ý muốn hắn còn sống, nên quay lại báo thù.”
Hoàng đế hừ lanh: “Ngươi tin sao?”
Hoàng Phủ Cẩm lạnh nhạt nói: “Những chuyện này không có ý nghĩa đối với nhi thần, nhi thần tin hay không cũng không quan trọng.”
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Nếu thật sự trẫm muốn giết một đứa con nít, thì hắn có thể còn sống sao? Thật là hoàng đường. Trẫm muốn giao cho ngươi nhiệm vụ quan trọng nhất, tìm Vu Hận Sinh, tìm ra thế lực sau lưng hắn, một lưới bắt hết về đây, sau này thiên hạ thái bình, ta sẽ thả tự do cho ngươi.”
Hoảng Phủ Cẩn thảnh nhiên nói: “૮ɦếƭ chóc càng nhiều, càng không thể bịt được mồm miệng mọi người. Bệ Hạ vẫn không tin thế lực được ngưng tụ suốt mấy chục năm của Đại Chu không đấu lại thế lực của tiền triều sao? Những năm gần đây quốc thái dân an, không phải là phản kích tốt nhất sao?”
Mặc kệ Vu Hận Sinh có phải là nhi tử của tiên hoàng hay không, cũng không mong chờ thế lực bí ẩn sau lưng kia là ai, có nhiều hơn nữa, hắn cũng không tin họ có thể thành công.
Hoàng đế tuy rằng do người ngoài ngồi lên.
Triều đình cũng là người khác để ý tới.
Nhưng thiên hạ, chung quy vẫn là của dân thường, không có dân chúng ủng hộ, những thế lực kia sao có thể lật đổ được Đại Chu? Huống chi hiện tại dân chúng bách tính tốt hơn nhiều những năm trước đây, tuyệt đối không kém hơn, như vậy bách tính chỉ biết an cư lạc nghiệp người nào nghĩ tạo phản?
Những người muốn tạo phản, lấy cái gì làm vũ phí.
Không có dân chúng tham dự, chuyện không thể thành.
Cho nên, Hoàng Phủ Cẩn căn bản không sợ, cũng không muốn quan tâm, nếu hắn ra tay, sẽ là máu chảy thành sông, hắn không muốn.
Hoàng đế trong mắt ánh lên, tựa như chưa từng thấy qua một Hoàng Phủ Cẩn như vậy, nên nghiêm túc nhìn hắn.
Hắn hình như chưa bao giờ nghiêm túc nói chuyện cùng đứa con trai này, những câu nói hôm nay cộng lại còn nhiều hơn những ngày trước cộng lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc