Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 497

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Ai nắm giữ máy móc của quốc gia này, người đó có quyền lực mạnh nhất. Những người thông minh hoặc là ít thông minh, hoặc chỉ có thể bo bo giữ mình.
Thiên tử nổi giận, máu chảy trôi giã, không phải chuyện lạ.
(Máu chảy trôi giã. Giã là một binh khí gậy dài ở cổ đại, nghĩa cả câu là máu chảy thành sông, binh khí đều nổi lên)
Bất kể vì sao Thiên tử nổi giận, thủ đoạn đều rất tàn nhẫn và ***.
Chính trị luôn khoác bên ngoài lớp cẩm y hoa lệ, nhưng một khi lột ra, bên trong làm cho người khác ghê tởm.
Những hào môn chính khách, những y hương tấn ảnh, những tiếng cười nói,… Tất cả chỉ biểu tượng, để che dấu tất cả những thứ tư lợi.
(y hương tấn ảnh → chỉ con gái mặc quần áo vô cùng hoa lệ (chỉ trường hợp nhiều người))
Tô Mạt nắm chặt áo Hoàng Phủ Cẩn, nếu là trước đây nàng còn chút hy vọng xa vời, cảm thấy Hoàng Đế sẽ nghe nàng giảng đạo lý, bọn họ không tham vinh hoa phú quý, không tham quyền thế, hắn sẽ vui vẻ thả bọn họ đi.
Như vậy giờ phút này, nàng mới chính thức cảm thấy tự do là dùng đao kiếm, dùng máu để đúc ra.
Khi có quân xâm lược, Hoàng đế có thể kéo tay thần tử nói rằng: “Quân thần chung giường, tuy hai mà một, chúng ta không phải quân thần chỉ là huynh đệ”. Cứ như vậy khiến cho Tô Nhân Vũ cảm động đến rơi nước mắt, vì Hoàng đế cầm đao chém giết, thậm chí ngay cả nữ nhân yêu mến cũng lần nữa cô phụ, đến cuối cùng lại rơi vào cảnh bất đắc dĩ.
Khi không còn quân xâm lược, thời điểm nội chính bất ổn, Hoàng đế cảm thấy ngươi có uy hiếp thì không cần nghe một lời giải thích, hắn cho rằng ngươi có tội thì là ngươi có tội, không quản ngươi là huynh đệ, là chiến hữu, là bất cứ cái gì, miễn là uy hiếp đến quyền lực của hắn, hay là chính hắn lo sợ, cũng có thể gắn cho ngươi vô số tội danh.
“Rầm”, tiếng sấm không ngừng vang lên trên đầu.
Tô Mạt bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Nếu hắn nghĩ một đời một kiếp đều làm Hoàng đế thì cần gì đến Hoàng Lăng”
Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng bay tới hành lang, trời bắt đầu mưa tầm tã.
Tô Mạt ngoắc tay, A Lý trước mặt hành lễ.
Giọng nói Tô Mạt lạnh lùng, ở trong tiếng mưa rơi lạnh như băng: “Mùa hè nhiều mưa dông, tu chữa Hoàng Lăng sẽ đưa tới nhiều sấm chớp.”
Lúc này nếu như sấm chớp đánh xuống Hoàng Lăng mà Hoàng đế đang tu sửa, sẽ khiến cho Hoàng đế khiếp sợ cực lớn, cho rằng trời cao giáng tội, đúng là thủ đoạn uy hiếp hữu hiệu nhất.
A Lý lập tức hiểu ý, phi thân rời đi.
Hoàng Phủ Cẩn trầm mặc, nếu hắn lựa chọn cùng Mạt nhi ở chung một chỗ, bất kể nàng làm cài gì hắn cũng sẽ không chất vấn, hơn nữa hắn sẽ mãi mãi làm chỗ dựa cho nàng, giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, cùng tiến cùng lùi.
Tống Hoài An làm ra chuyện này, nhưng đó mới chỉ là mở màn, bởi vì thế lực tiền triều chân chính còn núp ở chỗ tối, Hoàng đế tự nhiên sẽ không phớt lờ, đến lúc đó chỉ sợ bão táp lớn hơn đang chờ đợi họ.
Liên tục mấy ngày, Tô gia luôn đóng chặt cửa, không phái người ra ngoài tìm hiểu, cũng không thấy có khách.
Nhưng đấy chỉ là mặt ngoài cho người ta xem, thực tế Tô Mạt lại nắm giữ nhiều tin tức, luôn chú ý đến động tĩnh của triều đình. Hoàng đế liên tiếp ban mấy đạo thánh chỉ nhằm trấn an lòng dân. Lần này, Tống Hoài âm mưu phản nghịch là một chuyện muốn cẩn thận tra hỏi, tuyệt không liên lụy người vô tội. Nếu là người Tống gia nhưng không biết chuyện, cũng không trách tội. Chỉ nhốt Tống Hoài cùng những người cùng hắn bàn bạc âm mưu nhốt vào ngục, tam ti tra hỏi.
(tam ti tra hỏi hay tam tư tra hỏi: chế độ thẩm phán của Trung Quốc cổ đại, tam tư là ba trug ương tư pháp chủ yếu.)
Mà về Tô Nhân Vũ, lại không có tin tức gì, chỉ nói có hiềm nghi cần giải thích, lại không nói rõ.
Hoàng Phủ Cẩn chỉ có thể xác định Tô Nhân Vũ bị giam lỏng, cũng không bị dùng hình, cũng không bị âm thầm xử quyết, nhưng lại không thể gặp mặt.
Tô lão phu nhân bị bệnh, tất cả do đều Tô Mạt làm chủ, trấn an người nhà, nghĩ cách cứu phụ thân.
Hoàng Phủ Cẩn vừa có thời gian đều tới Tô phủ giúp nàng, nếu không có chuyện quan trọng, ngay cả Vương phủ đều không về.
Tô Mạt nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, nhẹ giọng nói: “ Ta không có yếu ớt như vậy, ngược lại chàng không cần chạy tới đây, hắn sẽ biết. Nói không chừng lại muốn hoài nghi chàng theo chúng ta có mưu đồ gì đó, đến lúc đó nếu cả chàng cũng bị nhốt lại thì ta phải làm thế nào.”
Hoàng Phủ Cẩn sờ sờ mặt nàng, thương tiếc nói: “Nàng yên tâm, vào những thời điểm này ta sẽ không để mình gặp chuyện không may. Không giống trước đây, ta sẽ không để hắn định đoạt.”
Tô Mạt nằm trong *** hắn, chậm rãi nói: “Chúng ta phải biết được mục đích thật sự của hắn là gì, cùng con bài chưa lật, như vậy mới dễ hành động.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu: “Cài này cứ để ta lo.”
Trong tẩm cung của Hoàng quý phi, xung quanh một mảng hỗn độn,sắc mặt của Hoàng quý phi trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, không có một tia sức sống.
Nàng như thế nào đều không nghĩ đến, ca ca lại đột nhiên ra một chiêu như vậy, thế nhưng lại không cùng nàng thương lượng trước.
Nàng không biết chuyện, nhưng lại bị liên lụy tới, còn làm liên lụy tới con trai của nàng, nàng không thể để cho Thái tử cứ như vậy bị thất thế. Trong lòng nàng chợt lạnh, đứng dậy: “ Ta muốn gặp Bệ Hạ.”
Hoàng đế nếu còn không giáng chức nàng, nàng vẫn là Hoàng quý phi, điều đó nói lên hắn còn nể tình cũ, hắn còn yêu nàng.
Hoàng quý phi vội vàng chuẩn bị, mang theo cung nữ bên người và thái giám, vội vàng đến Cung Càn Thanh, nhưng bị chặn lại trước điện.
“Bệ Hạ có lệnh, không gặp bất kỳ ai.”
Hoàng quý phi nghe vậy, trên mặt không còn vẻ kiêu ngạo của ngày xưa, ngay cả một thị vệ cũng có thể trách cứ nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc