Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 496

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nay nhờ sự cố gắng của ông, Tống gia đã bị ép lộ nguyên hình, bị Hoàng đế bắt lại, không còn là mối nguy hiểm của triều đình nữa, như vậy ông - Tô Nhân Vũ này không còn tác dụng gì nữa.
Ông dập đầu trên đất, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Doanh Nhi tươi cười ngọt ngào, hôm nay nụ cười kia mang theo một chút miễn cưỡng cùng bi thương, thậm chí là châm chọc, ông ngày đó tuổi còn rất trẻ, rất si tình, quá mức đơn thuần, cái gì cũng không biết.
Mỗi lần nói đến chuyện Hoàng đế coi trọng ông, ơn tri ngộ, ông đều không kiềm chế được, mà nàng cũng không nói nhiều, chỉ hy vọng ông sau khi chiến thắng có thể cùng nàng bỏ xuống bộ giáp, trở về quê, vĩnh hằng thiên luân.
Cho nên ông mới có ý định cư tại Trữ Châu, không muốn đến kinh thành làm quan.
Doanh Nhi, Doanh Nhi ………….
*** Tô Nhân Vũ đâu xót, cổ họng trào lên vị ngai ngái, ông cố nén xuống, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế: “Bệ Hạ, thần có một nghi ngờ, mong Bệ Hạ chỉ giáo, thần ૮ɦếƭ không oán.”
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống: “Nói.”
Tô Nhân Vũ muốn nói, lệ nóng lại dâng, cổ họng đau rát: “Tội thần chỉ muốn biết, Doanh Nhi vì sao lại ૮ɦếƭ.”
Doanh Nhi dù không biết võ công, nhưng nàng rất thông minh, lại vô cùng lương thiện, có thể nghĩ ra cách khuyên lão phu nhân không bắt ông vào kinh làm quan, làm sao có thể bị Vương Minh Lan ngu xuẩn kia tính kế.
Tô Nhân Vũ cảm thấy hai mắt trầm xuống, lòng đau như cắt.
Hoàng đế chậm rãi mở miệng, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng, lạnh lùng như băng: “Rốt cuộc ngươi cũng phát hiện. Loại nữ nhân không an phận như cô ta, hồng nhan họa thủy, trẫm không muốn vì cô ta mà mất đi nhân tài.”
Cô ta đã mấy lần khuyên Tô Nhân Vũ tự nắm giữ binh lính, như vậy không đáng ૮ɦếƭ sao?
Tô Nhân Vũ bi thương ngửa mặt lên trên trời: “Ta đây là nhân tài, nay không có tác dụng gì, rất tốt, rất tốt, có thể quang minh chính đại buông tay ……… Ha ha …………”
Ông đứng dậy, lùi lại mấy bước, cười mãi không ngừng, đám thị vệ ở bên ngoài không ai dám có bất kì hành động nào.
Nhạc Thiếu Sâm đứng thẳng, sắc mặt lạnh lùng, không nhìn ra một tia khác lạ.
Hoàng đế nhìn bóng lưng Tô Nhân Vũ, nhìn ông đi ra ngoài, sau đó nhìn ông ngã quỵ.
Lúc này hắn mới phát hiện chính mình lệ rơi đầy mặt, không thể làm chủ, *** từng đợt đau nhức đánh úp lại, không khỏi phun ra ngụm máu đỏ.
Tiền cô cô kinh hãi, vội vàng đỡ hắn lên, điểm huyệt cầm máu, đút cho hắn hai viên đan dược.
BÌnh phục lại một chút, giọng nói Hoàng đế yếu ớt: “Không được nói cho bất kì ai biết.”
Tiền cô cô cố nén, gật đầu.
Hoàng đế nói: “Trẫm phải một lưới bắt hết, không thể……. Không thể để cho chúng có cơ hội. Trước khi trẫm đi, tất cả phải xử lý thỏa đáng tất cả, mới, mới không để lại tai họa gì.”
Vua triều nào thần triều đấy, vị vua triều sau lên ngôi, số phận của những tàn dư triều đại trước còn có thể như thế nào?
Những người thuộc triều đại trước đều ૮ɦếƭ, những người mới không hiểu được cảnh đó, bọn họ tình nguyện ủng hộ Hoàng đế hiện nay, sau khi trải qua khổ cực con người sẽ không quên điều đó, nhưng nếu là bị áp đặt tư tưởng thì rất dễ bị lãng quên. Không phải sao?
Hoàng đế từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi đứng lên, nói với Tiền cô cô: “Đỡ trẫm về cung Càn Thanh, sai người đưa Tô quốc công vào lãnh cung.”
Tiền cô cô cõng Hoàng đế lên, đi ra ngoài bằng cửa hông, trở về cung Càn Thanh, để lại đám quan viên quỳ trước cửa điện.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở ngoài Lưu Ly điện phát hiện rất nhiều binh sĩ mai phục, lập tức hiểu ra, mọi chuyện Hoàng đế đều nắm rõ.
Bọn họ chỉ có thể lặng lẽ ẩn thân, cuối cùng gia nhập đám quan viên quỳ ngoài điện.
Đợi nửa ngày không thấy Hoàng đế xuất hiện, chỉ thấy Nhạc Thiếu Sâm xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng, yêu cầu tất cả trở về.
Tô Mạt nhìn Tống Hoài An bị giải đi, Tả đại nhân cũng rời đi, nhưng lại không thấy phụ thân đi ra, không khỏi nóng nảy.
Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng an ủi: “Đừng nóng vội, ta phái người đi tìm hiểu.”
Tô Mạt dùng sức nắm chặt tay hắn, lắc đầu, buộc chính mình tỉnh táo lại: “Hiện tại không thể đi hỏi thăm, cái gì cũng không cần hỏi, chúng ta trở về nhà trước.”
Xem ra, Hoàng đế đã có sự chuẩn bị, chỉ đợi Tống Hoài An lộ ra cái đuôi hồ ly để có thể danh chính ngôn thuận bắt ba ba trong hũ.
Quan trọng nhất là vì sao Đông cung chỉ bị canh chừng, nhưng không ai bị bắt, mà cha nàng không trở về? Chắc chắn đã bị Hoàng đế giam lỏng.
Vừa về tới nhà, đám người lão phu nhân đã biết tin, họ cũng chờ trong phòng, thấp thỏm lo âu.
Thấy Tô Mạt cùng Tô Việt trở về, lập tức truy hỏi mọi việc xảy ra như thế nào, quốc công khi nào trở về?
Lão phu nhân chỉ thấy đầu đau từng đợt, vội vàng hỏi Tô Mạt cùng Tô Việt: “Lão gia đâu?”
Đại tiểu thư cùng tam tiểu thư cũng không dám thở mạnh nhìn họ, vẻ mặt lo âu.
“Cha có phải bị thương hay không? Có phải vì cứu Bệ Hạ bị thích khách đả thương?” Tô Hinh nóng nảy, kéo tay Tô Mạt hỏi.
Tô Mạt lắc đầu, cố nén lệ, cười còn khó coi hơn khóc: “Cha bị Bệ Hạ giữ lại nói chuyện.”
Lão phu nhân bỗng thấy trước mặt tối sầm, lập tức ngã quỵ, Trương mụ mụ cuống quýt đỡ lấy, ấn huyện nhân trung (huyệt giữa mũi và miệng), sai người hầm canh long nhãn mang đến.
Mấy người Tô Việt vây lại hoảng hốt gọi, lão phu nhân từ từ tỉnh lại, nước mắt liền rơi, nức nở nói: “Chim bay cao ૮ɦếƭ, cung tốt vất bỏ ……..”
Trong lúc nhất thời mọi chuyện loạn hết lên, tâm trí của Tô Mạt cũng bị rối loạn, may nhờ có gia đình của Hồ tiên sinh ở đây, chăm sóc lão phu nhân.
Đêm khuya từ trong cung truyền tin ra nói, Tô quốc công bị hoài nghi có liên quan đến Tống Hoài An, giữ lại ở trong cung để tra hỏi, không được tiếp xúc với người nhà, Tô Việt vẫn tiếp tục giữ chức vụ thị mậu ti (chức quan giám sát thị trường). Tô Trì cũng vẫn giữ chức ở Hộ bộ, không có liên quan.
Tất cả mọi người của Tô gia đều tập trung tại phòng của lão phu nhân để coi chừng, trắng đêm đều không ngủ.
Lan Nhược báo rằng Tề Vương tới, Tô mạt vội lặng lẽ đi ra ngoài, đi vòng qua hậu viện đến gặp Hoàng Phủ Cẩn.
“Cha ta, ông ấy?”
Hoàng Phủ Cẩn kéo nàng ôm vào trong lòng, nói: “Mạt Nhi, đừng lo lắng, không có việc gì. Ban đầu không tìm hiểu được tin tức gì, sau đó từ chỗ Tiền cô cô biết được một số tin tức, thật ra Hoàng đế nghi ngờ quốc công cùng cựu thần tiền triều có liên quan, hoài nghi quốc công là người cầm đầu.”
Tô Mạ hừ lanh: “Đúng là qua cầu rút ván. Thời điểm cha ta nắm giữ binh quyền, luôn đối với hắn trung thành và tận tâm, không có chút dị tâm, nay ông chỉ là một quan văn, làm sao có thể có dị tâm? Lại nói ……” Nàng nhịn không được lệ rơi xuống.
Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt lấy nàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu quốc công ra.”
Tô Mạt lau nước mắt vào áo của Hoàng Phủ Cẩn, “ Hắn chính là đang sợ, trăm năm sau, thế lực của vua mới thì yếu, còn thực lực của thần tử lại mạnh, vua không khống chế được thần.”
Đột nhiên nàng rùng mình, ngạc nhiên nói: “Hắn ủng hộ ta mở ngân hàng tư nhân, chẳng lẽ là, chẳng lẽ là ………..”
Ngân hàng tư nhân đã được mở rộng trên cả nước, làm việc thuận tiện, lại có ảnh hưởng đến thu thuế của triều đình, các nơi thuế ngân đô cũng có thể qua ngân hàng tư nhân để quay vòng …..
Hoàng đế sẽ bỏ qua cho bọ họ sao?
Có lẽ từ ngày họ vào kinh, Hoàng đế đã có sự chuẩn bị, mọi sự uy hiếp, dù lớn hay nhỏ, đều phải bị nhổ sạch. Dù sao trung thần từ trước tới nay không thiếu, thế hệ này thay cho thế hệ kia, giang sơn này là của dòng họ Hoàng Phủ, nếu như bị đoạt đi, đó cũng là chuyện của con cháu vạn năm sau.
Vì giang sơn này, Hoàng đế có thể làm bất kỳ chuyện gì.
Một thần tử, vừa cơ trí, vừa thông tuệ, lại không có tâm phòng bị, gặp phải Hoàng đế luôn đa nghi, tâm ngoan thủ lạt (nham hiểm, độc ác), chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi tội ૮ɦếƭ.
Hắn sẽ dùng mọi biện pháp, đem tất cả các khả năng, ngu xuẩn, ẩn nhẫn, giấu tài, …. Dần dần sẽ phân ra các loại thần tử. Người nào có thể dùng, người nào không thể lưu, người nào có thể dốc sức vì tân quân …..
Ai có thể trông cậy vào một Hoàng đế dùng thủ đoạn đê tiện dành được ngôi vua, liệu thật sự có thánh nhân nào rộng lượng chấp nhận.
Bọn họ đánh giá cao thói đời này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc