Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 492

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt cũng nổi giận, “Không được, ta không thể để con trai của ta làm hoàng đế.”
P0'p ૮ɦếƭ tuổi thơ tự do của hắn, nàng cũng không muốn con trai đổi lấy hạnh phúc cho mẫu thân mình, chẳng lẽ để cho hắn bất hạnh, tương lai còn hận nàng?
Để hắn trở nên hẹp hòi ích kỷ, ăn năn hối hận? Nghĩ rằng mẫu thân không thương hắn, không cần hắn?
Vậy cũng không được!
Diệp Tri Vân hừ lạnh nói, “Vậy để cho hắn sinh con cùng người khác cũng được!”
Tô Mạt giậm chân một cái, lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn rời đi.
Tiêu Vũ Lâu khu động xe lăn, thân thể lại đuổi theo cực nhanh, chặn bọn họ, cười nói:“Tô tiểu thư đừng nóng giận, có chuyện cần thương lượng. Sư phụ chẳng qua là cố ý chọc giận ngươi.”
Tô Mạt xoay người lại, nhìn Diệp Tri Vân lớn tiếng nói: “Diệp lão nhân, ta rất tôn trọng ngươi, không có ngươi sẽ không có Tĩnh điện hạ, ngươi bảo vệ hắn, nuôi hắn lớn, cho hắn sự yêu thương mà cha mẹ cũng không thể cho. Nhưng nếu ngươi thương hắn, ngươi sẽ không thể ích kỷ ép buộc hắn như vậy. Nếu ngươi nuôi hắn lớn, để ngày này có thể ép hắn, vậy ngươi cùng những người kia lợi dụng hắn, người ức hiếp hắn có gì khác nhau?”
Mày Diệp Tri Vân nhăn lại, phủ nhận nói: “Ta không muốn ép hắn, chẳng qua là nam nhân, sẽ phải đảm đương, có một số việc, nhất định đối mặt, sẽ phải đối mặt. Đương nhiên, ta cũng không ngăn hắn, hôm nay hắn đi theo ngươi, về sau cùng Diệp Tri Vân ta, cùng tất cả đồ đệ của ta, chắc chắn ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn có một chút quan hệ. Chúng ta sẽ không ép bức hắn, tất cả mọi chuyện, chúng ta cũng sẽ tự mình đến đối mặt, tự mình đến giải quyết. Các ngươi đi đi!”
Diệp Tri Vân xoay người, đứng khoanh tay, gió tháng năm, mang theo một chút khô nóng, cuốn lấy vạt áo hắn, bay phất phới.
Tô Mạt cảm giác được thân thể Hoàng Phủ Cẩn khẽ run.
Nàng biết, hắn chịu đựng dằn vặt, không thể phụ lòng nàng, lại không thể có lỗi với cha nuôi cùng các huynh đệ.
Bởi vì hắn là nam nhân, sinh tồn ở cung đình, cho nên hắn nhất định thường xuyên xảy ra chuyện, nhất định cuộc đời của hắn không tầm thường.
Nàng nắm chặt tay hắn, hơi thở dài, nói với Diệp Tri Vân: “Diệp lão nhân, ngươi sẽ không nghĩ rằng chúng ta là người trẻ tuổi ức hiếp lão nhân, cho nên dùng lời ép buộc chúng ta. Chúng ta không thể xin lỗi ngươi, cùng lắm thì đem tính mạng trả lại cho ngươi đi.”
Tiêu Vũ Lâu lắc đầu, cười nói: “Kính xin các vị không cần lại hành động theo cảm tình, mọi người đều không muốn giận dỗi.”
Tô Mạt nhìn hắn ánh mắt tức thời sáng lên,"Tiêu công tử, nếu không đến lúc đó ngươi tới làm hoàng đế, cứ nói ngươi là hoàng tử của tiên hoàng, dù sao Vu Hận Sinh có thể nói là hắn, ngươi tại sao không thể. Cứ nói năm đó ngươi bị mang đi rồi nuôi ở Thái Bình các, ngươi so với hắn càng dễ tin hơn.”
Tiêu Vũ Lâu lập tức lắc đầu như trống lắc, vô cùng không bình tĩnh nói: “ Cầu Tô tiểu thư bỏ qua cho tại hạ.”
Diệp Tri Vân lập tức nhảy dựng lên, lại ngã mạnh trên mặt đất, Lưu Vân bên cạnh sợ tới mức vội vàng tiếp được hắn, tảng đá trên mặt đất phát ra thanh âm đùng, nát một mảnh.
Mạnh mẽ ngã → ngã mạnh
Mùa hè chói chang, mới hừng sáng dưới hành lang mành trúc hoa cụp xuống, trong viện rất đầm ấm, bên trong phòng, sa mỏng lay động, mang theo hương bạc hà lạnh lạnh nhẹ nhàng trôi nổi.
Tô Mạt tựa vào cửa sổ xem sổ sách cùng với tin tức các nơi tập hợp đến.
“Tiểu thư, tam tiểu thư đến đây. ” Kim Kết ở ngoài cửa sổ thêu hoa cùng bọn nha đầu, quay đầu lại nói.
Tô Mạt liền buông cuốn sách, đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, Tô Hinh Nhi mặc quần lụa mỏng hồng nhạt, dưới nách chống một cây gậy, đi đứng tốt hơn rất nhiều với trước đây.
“ Mạt Nhi, khi ta tới nghe người sai vặt nói trên nhà chính có con tiểu nha đầu nói có một người đưa tin cho phụ thân, thần thần bí bí.”
Tô Mạt ờ một tiếng, phân phó Kim Kết nói: “Đại Kết Tử, ngươi đi thư phòng lão gia hỏi xem, người nào đến đưa tin? Có nói nhà ai hay không, biết người từ trước không.”
Kim Kết lập tức rời đi, Tô Mạt liền cùng Tô Hinh Nhi nhìn hạ bọn nha đầu thêu hoa ngoài hành lang.
Kim Kết trở về rất nhanh, nói: “ Tiểu thư, xác thực có người đến đưa tin, nói là Trữ Châu cùng lão gia là người quen biết cũ đến, ta cũng lấy tin đến đây.”
Nói xong đem hộp quà cùng một phong thư đưa cho Tô Mạt.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, hộp quà kia mang đến cũng đúng, giống phong tục bên Trữ Châu, chẳng qua nàng chưa từng nghe tới người nọ, mở ra bức thư nhìn, bên trong lại là giấy trắng.
Kim Kết cùng Tô Hinh Nhi kinh ngạc nói: “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Tô Mạt hơi cau mày, lập tức nói:“Chúng ta xem lão tổ mẫu chạy đi đâu.”
Mấy người cầm thư cùng hộp quà đi dến phòng lão phu nhân, lão phu nhân đang uống cháo tổ yến, kêu bọn họ cũng dùng, Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi nói đã uống rồi.
Tô Mạt đem thư cùng hộp quà đưa qua, “Tổ mẫu, chỉ sợ rất kỳ quái đây.”
Lão phu nhân nhìn một chút, cũng cảm thấy nghi ngờ, người nào đưa tờ giấy trắng tới như vậy, cái gì cũng không viết.
Lại nhìn một chút, cũng không có hai lớp, hộp quà kia cũng không có gì đặc biệt .
Tên chức quan trên hộp quà cũng rất nghiêm chỉnh, đi điều tra một chút, người nọ là quan mới nhận chức ở Trữ Châu, cùng Tô gia không có gì lui tới.
Lão phu nhân trầm ngâm một chút, phân phó Trương ma ma nói: “Để cho người đi hỏi thăm xem người mang quà đến là ai, mặt khác, để cho người đi hỏi, xem vị quan hôm nay dừng chân ở đâu.”
Trương mẹ rời đi. Chờ thăm dò cho ngươi trở về báo, vị quan ở Trữ Châu kia, căn bản không có tới kinh, hơn nữa hạ nhân nói chỗ ở của người đi đưa tin kia, cũng không có người như vậy.
Mọi người chợt cảm thấy kỳ lạ, đợi ban đêm Tô Nhân Vũ cùng Tô Việt trở về, tụ họp ở trong phòng lão phu nhân dùng bữa, nói ra chuyện này.
Tô Nhân Vũ kinh ngạc nói: “Thật ra hôm nay ở trong nha môn cũng như vậy, trong sách ta thường đọc có kẹp một phong thư, bên trong cũng không có nội dung gì.”
Tô Mạt nói: “Có thể là ẩn tình gì hay không?” Nàng nói sơ qua.
Tô Nhân Vũ nói: “Nhắc tới loại mật thư, trong quân cũng có, hoặc là dùng lửa hơ, hoặc là lấy nước cơm thấm qua, chẳng qua đã thử việc này tờ giấy nhất định không thể bằng phẳng không dấu vết như vậy.”
Đây rõ ràng chính là giấy trắng.
Trong lúc nhất thời mọi người cũng không có biện pháp, chỉ có thể đặt thư ở một bên, lại dặn dò người sai vặt, nếu có người đưa thư đến, nhất định xem trước một chút, nếu là người ta không quen, nếu không có lão gia, cũng không được nhận, nếu là người quen, cũng phải cho quản gia kiểm tra lại mới được mang vào trong phủ.
Kể từ khi Tô Nhân Vũ giữ chức tể tướng tới nay, Tô phủ tiếp khách đều phải cẩn thận, quan trọng nhất là có người muốn tới hối lộ không để ý tới. Lá thư này nếu không phải viết quan chức Trữ Châu, lại không có thêm gì đó, người sai vặt cũng không dám nhận.
Mà người truyền tin nói lão gia hắn ba ngày sau sẽ tới thăm, chẳng những ba ngày sau không có người nào, Tô Nhân Vũ cũng đã hỏi trong triều, quan Trữ Châu kia xác thực chưa từng ra cửa.
Tô Nhân Vũ hỏi khác vài bạn đồng sự, dường như cũng có người nhận được phong thư như vậy, đơn giản là trò đùa dai, không để ý tới nữa.
Tô Mạt cũng không yên tâm, sau đó vẫn để cho người lén lút điều tra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, còn có nhà ai nhận được thư như vậy, tra xét mấy nhà, đều không có liên hệ gì, thoạt nhìn xác thực là trò đùa dai.
Nàng bàn bạc cùng Hoàng Phủ Cẩn, hắn cũng không có nhận định gì.
Hắn tìm lấy tư liệu từ Lục bộ đưa cho nàng, “Đây là lý lịch những quan viên, nhìn qua thì bình thường, không có gì đặc biệt, có học trò của Tống Tương, một học trò của Tả Thượng Thư, còn có học trò của Lưu đại nhân, ngoài ra cũng chưa từng có quan hệ gì.”
Tô Mạt lấy tư liệu vài người phân tích, quê quán, hôn nhân, lý lịch ... tiến hành phân tích cặn kẽ, cũng không có phát hiện nhiều dấu vết lắm.
Mấy người này có hai người tham lam, thu nhận tất cả hối lộ, có hai người tính tình ngay thẳng, ghét ác như thù địch......
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt gục xuống bàn trầm tư suy nghĩ, đau lòng nàng chịu vất vả, nhân tiện nói: “Ở trên giang hồ, thật ra có người lén lút liên lạc gì đó, gởi thư tín với ám ngữ......”
Tô Mạt kinh hãi,“Chẳng lẽ có người lén lút mưu đồ gì đó, cố ý mưu tính cha ta đi vào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc