Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 490

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn tuy rằng không muốn làm hoàng đế, cũng không quan tâm ai làm hoàng đế, nhưng nếu như di thần tiền triều cùng thế lực đương triều ác chiến với nhau, đều muốn nâng đở người của mình làm hoàng đế, vậy ắt sẽ hại tới cả hồ cá, Đại Chu chẳng những thành một mảnh hỗn loạn, các nước Mạc Vân cũng sẽ thừa dịp nhảy vào, đều khiến trong ngoài hỗn loạn, mười mấy năm hòa bình của dân nhất định không còn sót lại chút gì. Mà nước Mạc Vân mỗi lần gót sắt xuôi nam, đều có máu chảy thành sông, các tướng sĩ Đại Chu cho dù có đẫm máu chiến đấu hăng hái, đều không may mắn thoát khỏi. Nếu như trong triều loạn thành một đống, không người nào nghênh địch, nước Mạc Vân tiến quân thần tốc, sẽ thắng đảo Trung Nguyên.
Hắn có thể không làm hoàng đế, nhưng hắn không thể ngồi yên không để ý tới.
Nếu đám người Mạt nhi ở trong triều, sẽ có người có ý đồ xấu lấy nàng làm văn, nếu rời khỏi kinh thành, lấy thế lực của bọn họ, đủ để bảo hộ an toàn cho nàng.
Hiện nay bởi vì hoàng đế bị bệnh không thể để ý đến công việc, rất nhanh, thế lực tiền triều sẽ chậm rãi nổi lên mặt nước, mà thế lực của thái tử cùng Hoàng Phủ Quyết còn đang tranh đấu gay gắt, căn bản là không biết cổ lực lượng kia tồn tại, thậm chí bị cổ lực lượng kia âm thầm châm ngòi lợi dụng mà không biết.
Đây là thế lực tiền triều bên ngoài nghe theo, sau đó âm thầm chịu đựng gần hai mươi năm sức lực, đương nhiên không thể khinh thường.
Mặc kệ bọn họ là muốn khôi phục xã hội tiền triều, hay là xuất phát từ H*m mu*n cá nhân của mình, muốn thay đổi triều đại, hắn cũng không thể ngồi yên không để ý tới.
Cha nuôi rất hiểu hắn, cho nên biết làm thế nào gây khó dễ cho hắn.
Hắn cũng biết rõ, thật sự mình không thể không đếm xỉa đến, tuy rằng tình cảm đối với phụ tử rất thất vọng, cũng sẽ không ôm lại ảo tưởng, nhưng cuối cùng hắn không thể tuyệt tình cắt đứt.
“Bọn họ không có việc gì.” Hắn cam đoan.
Tô Mạt mỉm cười cười khẽ, nghịch ngợm hướng hắn mở trừng hai mắt,“Ta mặc kệ chàng muốn làm gì, nhưng mà ta nói cho chàng biết, nếu chàng muốn gạt ta, hoặc muốn làm chuyện gì mờ ám, thì không có cửa đâu. Ta cũng không phải là tiểu hài tử, lại càng không phải tiểu cô nương mềm yếu, để cho các ngươi lừa, để cho người khi dễ. Ta đã sớm nói, ta không cần chàng bảo hộ, ta là muốn cùng chàng kề vai chiến đấu . Nếu mưa gió lại tới, ta một mình rời đi, để chàng một mình đối mặt, chàng cảm thấy, ta sẽ an tâm sao?”
Huống hồ nàng chuẩn bị nhiều như vậy, thật sự chẳng lẽ chỉ vì vui đùa một chút?
Đương nhiên không phải, đó là vì nguy hiểm hiện nay mà làm tốt chuẩn bị.
Nàng ôm lấy hắn, ngửa đầu đưa mắt nhìn, ánh mắt kiên định trì trệ, hơi cười,“Ta nói cho chàng biết, ta tình nguyện ૮ɦếƭ cùng , cũng sẽ không cho chàng một mình vượi qua nguy hiểm.”
Từ trước đến nay nàng luôn cười ha hả, rất ít khi nói chuyện sâu lắng như vậy, đây cũng chính là lời thề của nàng .
Hoàng Phủ Cẩn trong lòng nhất thời cảm thấy nóng bỏng, hắn sao mà may mắn, có thể tìm được Mạt nhi làm bạn cả đời như vậy.
Nàng tốt đẹp như vậy, hoàn mỹ khiến hắn luôn sợ hãi.
Nàng không giống nữ hài tử khác tự cho là có chút thông minh như vậy, sẽ đi trêu cợt người khác, khi dễ người khác, chịu không nổi một chút ủy khuất.
Nàng cũng tuyệt đối không phải loại người lòng dạ hẹp hòi bị ức *** sẽ trả thù người khác.
Từ lúc còn rất nhỏ, nàng giống như một người lớn, thành thục cơ trí, vừa là tiểu thư khuê các dịu dàng khiêm tốn, cũng như nữ hài tử bình thường cười khẽ đáng yêu.
Nàng lại giống như một chiến sĩ, dũng cảm, kiên cường, chưa bao giờ cần hắn quan tâm điều gì, ngược lại cho hắn nhiều trợ giúp cùng khích lệ như vậy .
Một nữ hài tử như vậy, có được nàng, liền có được cả thế giới.
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ mình, vì nàng có thể buông tha cả thế giới, chỉ cần nơi nào có nàng, chính là tất cả của hắn.
“Mạt nhi.” Hắn ôm chặt nàng, gần như muốn đem nàng khảm vào trong cơ thể mình, rồi lại sợ làm đau nàng.
Tô Mạt mỉm cười, từ trong lòng hắn ngẩng đầu, mặt mày đột nhiên rùng mình, hừ nói:“Chỉ cho chàng cơ hội lần này, nếu chàng còn dám không tin ta, muốn bỏ ta lại, thì chàng phải chuẩn bị nhận trừng phạt.”
Tính tình của nàng cũng không phải không hạn chế, hắn nếu dám đem nàng đưa đi, đem nàng trở thành hoa nhỏ yếu đuối để bảo hộ, một mình đi đối mặt với mưa to gió dữ, thì nàng sẽ trở mặt!
Hoàng Phủ Cẩn vốn là muốn khuyên nàng rời đi, kết quả lại bị Tô Mạt lôi kéo lừa gạt một trận, đem những lời trong lòng hắn lừa nói ra, bao gồm Diệp Tri Vân yêu cầu hắn cùng với về tiền triều thế lực một sự tình.
Sau khi nghe xong, Tô Mạt lâm vào trầm tư, đang chống đầu ở trước bàn giống như ngủ gật gật đầu.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấy không đành lòng, ôn nhu nói:“Mạt nhi, chớ suy nghĩ quá nhiều, thế lực tiền triều, rốt cuộc bao gồm người nào, bọn họ ẩn núp quá sâu, chúng ta cũng không biết.”
Tô Mạt cong cong khóe môi, ngón út điểm đôi má, chậm rãi nói:“
Nếu như vẫn không muốn phía trên không chú ý, thì sẽ không biết. Nhưng bây giờ lưu ý, phải đem một ít tin tức chuyền ra một chút, nói không chừng, có thể lấy được dấu vết.”
Nàng lập tức lấy ra một bộ bản đồ dựa theo yêu cầu của nàng vẽ kinh thành cùng địa đồ hoàng cung , để cho Hoàng Phủ Cẩn giúp nàng trải trên bàn,“Nhìn ra vấn đề gì sao?”
Hoàng Phủ Cẩn cười cười, muốn sờ đầu nàng, bị nàng trừng tới, chỉ đành phải đổi thành gõ vào đầu của mình,“Nếu bọn họ muốn làm cái gì, nhất định phải nắm giữ một phần binh mã, bên trong kinh thành, trong hoàng cung, tốt nhất đều phải nắm trong tay, chờ hoàng đế bệnh nặng, thừa dịp chúng hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bọn họ thừa dịp xông vào. Cho dù là hoàng đế mới sắc phong, đến lúc đó bọn họ cũng có thể từ trong gây khó dễ.”
Tô Mạt gật gật đầu,“Chỉ sợ lúc này Ngũ Ca cũng nhận được tin tức, khẩn trương đến đây.”
Hoàng Phủ Cẩn cùng nàng thương lượng một phen, cuối cùng, hắn đè nàng ở trên địa đồ, ngưng mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói:“Mạt nhi, nếu ...... Nếu cho nàng làm hoàng hậu......”
“Chàng muốn làm hoàng đế?” Tô Mạt nhìn hắn chằm chằm, cặp mắt trong trẻo.
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu, cười cười,“Làm hoàng đế có cái gì tốt, vừa mệt mỏi lại nhàm chán, đương nhiên nếu Mạt nhi chịu gánh vác một phần chính sự, quản lý thiên hạ, ta chỉ làm hoàng đế trên danh nghĩa, cũng không bài trừ.”
Tô Mạt vểnh miệng lên, hừ nói:“Chàng nghĩ cho tốt, chàng đấu không lại Diệp lão nhân, sẽ lừa dối ta. Chàng làm hoàng đế, để cho ta bận việc giúp chàng. Vậy ta không làm.”
Trong lòng nàng lại mừng thầm không thôi, vốn cho là Hoàng Phủ Cẩn nhất định cuồng công việc, biết đâu rằng, hắn kỳ thật không phải, đối với chức vụ hoàng đế phân phó này, hắn đều có thể đẩy liền đẩy, bây giờ đẩy không hết, mới đi ứng phó công việc.
Nói thật, nàng cũng không thể nào thích việc cuồng công việc.
Hoàng Phủ Cẩn điểm lên ngón tay nàng, đem nàng kéo vào trong lòng,“Ý cha nuôi , nếu sự việc không thể cứu vãn, vì có thể dẹp loạn hai phe thế lực, hắn mời tạm thời cai quản hai năm, chờ bồi dưỡng người nối nghiệp liền có thể làm chuyện của mình . Cho nên......”
Hắn hơi cười nhìn nàng, y kia không nói cũng hiểu.
Tô Mạt ngồi ở trong lòng hắn ,“Nếu như vậy, để cho bọn họ chó cắn chó đi, chúng ta không tham dự, không ra vẻ, ai cũng đừng nghĩ uy *** chúng ta. Dù sao ta nhất định phải cứu Tần Nguyên Quân, còn chuyện tạo phản nhất định không tham dự, giúp ai đoạt quyền cũng không quản. Bọn họ đánh bọn họ, chúng ta đóng cửa sống cuộc sống của mình, bọn họ đừng đến quấy nhiễu chúng ta là được.”
Có thể nói ra lời như vậy...... trái tim Hoàng Phủ Cẩn nặng nề nói với nàng chuyện này trở thành hư không , Mạt nhi của hắn luôn có bản lĩnh như vậy, tuy rằng không giống tiểu nữ tử, lại có thể nói ra lời nói hào khí mà khí phách như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc