Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 489

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nói xong, nàng lạnh lùng cười một tiếng, xoay người ngồi xuống ghế,"Tiễn khách!"
Trong mắt Tô Văn Nhi lóe lên vẻ độc ác, đắc ý cười, nâng váy đi khỏi, tùy tùng bên ngoài lập tức đi theo, vây quanh nàng rời đi.
Tô Mạt nói với Kim Kết: "Chúng ta còn chưa tới tìm hắn tính sổ, ngược lại hắn dám đến cửa uy hiếp. Đi, nói cho A Lý, để hắn ‘bất cẩn’ đem chứng cứ tham ô mà chúng ta tra được tiết lộ một ít, rồi đánh một lỗ hổng từ đường công bộ, nghe nói thái tử tự mình tiến cử một người rất có thực lực . . . . . ."
Kim Kết hiểu ý, không vào tay từ chỗ Vương Minh Chí, mà để bọn họ tự âm thầm điều tra chứng cớ nghe ngóng được, đem giấu ở nơi quan chức nhỏ, cũng là thân tín của thái tử, thay thái tử truyền lời.
Như vậy, mới có thể khiến thái tử khiếp sợ.
Tô Mạt cầm lên nắp ly trà, vớt hết bọt nổi phía trên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nếu bọn họ vì ngôi vị hoàng đế mà không chừa thủ đoạn nào như vậy , nàng cũng sẽ để cho bọn họ biết, cái ngôi vị hoàng đế đó không phải dễ mà có được.
Không bỏ được những thứ tốt đẹp, không đem mình đưa vào địa ngục chịu sự dày vò, thì ngươi lấy cái gì, chống lại cắt da cắt thịt mà ngôi vị hoàng đế mang đến?
An bài xong tất cả, Tô Mạt như mọi khi, mỗi ngày đều như không có chuyện gì đi dạo đến trà lâu và hương lâu, trên thực tế là đi thu thập không ít tin tức mới nhất.
Hiện tại sản nghiệp của nàng trừ làm ăn kiếm tiền, tác dụng chủ yếu nhất chính là thu tập tin tức tình báo.
Nàng dựa vào bàn, viết viết vẽ vẽ, trong đó có một bức viết kế hoạch, Hoàng Phủ Cẩn đi vào từ bên ngoài, nhẹ nhàng đi tới phía sau nàng, nhìn một chút, rồi nói: "Thái tử thỉnh cầu Hoàng đế sớm ngày tổ chức đại hôn."
Tô Mạt nghiêng đầu cười với hắn, "Xem ra, hắn cũng không phải là không biết sợ a."
Nàng động vào một vài người của hắn, hắn không thể chống đỡ, chỉ có thể dời đi tầm ngắm.
Hắn cưới Tả tiểu thư, là có thể nắm được thế lực của Tả thượng thư, Lại Bộ thượng thư chính là chức vị vô cùng quan trọng , coi như nàng nhổ hết mấy cái răng của hắn, hắn cũng có thể khảm lại.
Hoàng Phủ Cẩn từ phía sau ôm lấy nàng, nói: "Công bộ đã mắc lỗi. Qua mấy tháng khi lũ đến, các nơi đều vô cùng coi trọng đến đê điều, liền phát hiện mấy chỗ không hợp quy chế, bị người của Ngự sử tuần tra phát hiện, nhanh chóng ra mặt tự kiểm điểm."
Ra mặt tự kiểm điểm, mấy vị quan viên cầm đầu cũng biết, thái tử cũng biết.
Nàng cười nói: "Xem chừng bệ hạ cũng không biết." Nếu không Hoàng Phủ Cẩn sẽ không nói đến.
Nàng cười nói: "Xem chừng bệ hạ cũng không biết." Nếu không Hoàng Phủ Cẩn sẽ nói.
Hoàng Phủ Cẩn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thuận tay ở trên bản vẽ bên cạnh, vẽ một đóa hoa nhỏ, rồi nói: "Hắn bị bệnh, đã nhiều ngày chưa từng vào triều, chỉ cho gọi cận thần vào gặp, hôm nay, đến một thần tử cũng không cho gọi, nghe nói là Tống Dung tần đến hầu hạ."
Hắn không muốn đem chuyện cha nuôi bức mình nói cho nàng biết, cho nàng khó xử, hắn thầm nghĩ đến việc giông bão sắp tới , để nàng có thể toàn thân mà lui.
Mỗi một cuộc tranh dành quyền lực đều mang đến tinh phong huyết vũ, ai cũng không thể cam đoan mình sẽ không gặp phải sai sót, hắn không thể để nàng gặp phải bất trắc.
Tô Mạt khẽ cau mày, kinh ngạc nói: "Tống Dung Miên rất được sủng ái sao?"
Thật không ngờ tới, Hoàng đế làm việc dường như càng ngày càng kỳ lạ, nàng lại nghĩ tới gì đó, hỏi: "Tiêu Vũ Lâu đi gặp cha nuôi, như thế nào rồi?"
Hoàng Phủ Cẩn rũ mắt xuống, tựa đầu trên vai nàng, bình thản nói: "Ta cũng không biết rõ ràng, cha nuôi không cho người khác nghe . Nhưng Tiêu Vũ Lâu nói với ta, hắn nguyện ý giúp chúng ta cứu Tần Nguyên Quân, có thể thay nàng, dùng việc này để đổi lấy tự do cho Thái Bình các. Chờ cha nuôi trăm tuổi, hắn muốn Thái Bình các không còn bị kẻ khác nắm trong tay."
Tô Mạt nhếch lên khóe môi, "Chỉ sợ hắn vẫn luôn muốn như vậy, hiện tại rốt cuộc cũng nói ra. Đơn giản, chúng ta cũng không muốn tranh giành cùng hắn, nhưng còn đám người Lưu Vân, A Lý, Lăng Nhược, nếu muốn theo chúng ta, hắn không thể hỏi đến.
Hoàng Phủ Cẩn cười nói: "Tất nhiên." *** nàng nhẵn nhụi, lộ từ trong ra ngoài sáng bóng mang theo hương thơm nhàn nhạt , nàng đã trưởng thành.
Trong lòng hắn rung động, vội buông nàng ra, nói: "Mạt Nhi, ta có chuyện muốn thương lượng cùng nàng."
Tô Mạt cảm thấy hắn đang tránh né, quay đầu nhìn hắn, thấy gò má của hắn nổi lên một tầng phiến hồng, không khỏi cười nói: "Là chuyện rất quan trọng sao?"
Nhìn biểu tình nghịch ngợm của nàng, hắn giơ tay sờ lên chóp mũi của nàng, "Đúng vậy, Tô lão phu nhân tuổi tác đã cao, chỉ sợ cũng không thích hợp ở trong kinh lâu dài. Theo ta thấy, không bằng các nàng đưa bà về nhà."
Tô Mạt vô ý thức cắn môi, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng phải đợi sau khi chữa khỏi cho Tần ca ca ."
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm mặt nói: "Chuyện này giao cho ta làm, cha nuôi cũng đã đáp ứng giúp chúng ta cứu Tần Nguyên Quân. Ông và Tiêu Vũ Lâu phụ trách cứu người, cho nên không cần nàng ra tay. Hơn nữa Thiên Thủ Quan Âm của nàng chưa luyện đến tầng thứ hai, nên rất nguy hiểm."
Tô Mạt kinh ngạc nói:“Cha nuôi không phải bị nội thương rất nặng sao? Hắn định cứu như thế nào?”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Tiêu Vũ Lâu nguyện ý dùng toàn lực, hắn chịu giúp một tay, so với vài người chúng ta đương nhiên lợi hại hơn. Hắn mặc dù không dùng Thiên Thủ Quan Âm, nhưng hắn bệnh lâu thành y, có hiệu quả giống Thiên Thủ Quan Âm lại càng nắm chắc biện pháp.”
Tô Mạt ép hỏi: “Khi nào, các người lừa gạt hoàng đế để tiến vào địa cung như thế nào?”
Hoàng đế nếu không chịu hạ táng hoàng hậu thật , tình nguyện giấu ở trong địa cung, vậy đã nói rõ hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng khiến người ta tìm được.
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Hắn bị bệnh, bây giờ không rảnh để ý tới nhiều lắm. Cha nuôi hiểu rõ hoàng cung, có thể tránh khỏi tai mắt, khởi động cơ quan tiến vào địa cung. Đến lúc đó cứu Tần Nguyên Quân, chúng ta liền nhanh chóng rời đi. Cho dù hoàng đế biết, muốn xử trí chúng ta, trang bị nhẹ nhàng, chúng ta cũng phải rút lui.”
Tô Mạt càng nghe càng thấy không bình thường,“Chúng ta cho dù đi địa cung, nhưng không có tổn hại đến tiên hoàng hậu, cho dù bệ hạ biết. Hắn vì sao phải đuổi giết chúng ta? Còn nói nữa, đối với hắn mà nói, ngôi vị hoàng đế so với tất cả đều quan trọng. Phụ thân bây giờ phụ tá hắn, hắn nếu muốn củng cố ngôi vị hoàng đế, bình yên tiến hành nắm giữ hoàng quyền, chống lại mọi thế lực, là không thể bỏ được phụ thân ta. Sao hắn có thể phái người đuổi giết? Cẩn ca ca, ta không hiểu, ngươi không phải có gì gạt ta?”
Hoàng Phủ Cẩn sẽ không nói dối, nhưng từ trước đến nay vẻ mặt luôn lạnh lùng, cho nên cũng không người nào từ nét mặt tìm tòi nghiên cứu hắn có nói dối không.
Nhưng đối mặt với chất vấn của Tô Mạt, hắn không thể thờ ơ được, cho nên, Tô Mạt liếc mắt một cái liền biết hắn có chuyện gạt nàng.
Hắn lắc đầu,“Ta không có giấu giếm nàng, là cha nuôi thương lượng biện pháp cùng Tiêu Vũ Lâu, cho nàng bảo hộ lão phu nhân vì bọn họ không biết võ công rút lui trước, chúng ta sẽ tới sau.”
Tô Mạt nhìn hắn chằm chằm, thúc ép nói:“Chàng thật sự không nói dối? Nếu hoàng đế thật sự như chàng nói, hắn muốn khai sát giới, mọi người có thể chạy trốn đi đâu? Chúng ta chạy thoát, những người khác thì sao? Người Tần gia đâu? Còn có hương lâu, trà lâu, người ở hoa viên? Nếu hắn mặc kệ phải trái đúng sai, muốn ***, chàng cảm thấy ta rút lui, chính là tốt?”
Hoàng Phủ Cẩn giật mình, hắn cũng biết không thể nói dối Mạt nhi, nhưng hắn không muốn từ bỏ, hắn phải đem bản án lâu năm tra rõ, phải kết thúc sạch sẽ, rõ ràng, sau đó hắn mới có thể cùng Mạt nhi làm uyên ương quyến lữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc