Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 488

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn kéo chăn lộ ra tấm lưng bị đánh, nhìn mà thấy ghê người.
Tô Mạt cùng Thủy Muội điều phối thuốc mỡ, còn Kim Kết thì giúp bôi thuốc.
Tô Việt đau oa oa kêu lên, Kim Kết nói: “Nhị thiếu gia ngài đừng kêu, nếu như tay ta run lên sẽ càng đau.”
Nói xong thì bôi lên thật mạnh, Tô Việt ngao một tiếng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hô: “Mạt Nhi, muội nói cho Tần Nguyên Quân biết, về sau để hắn ở rể nhà chúng ta, giúp chúng ta phụng dưỡng tổ mẫu cùng phụ thân, như vậy roi này mới không phí công.”
Tô Mạt cười dài nói: “Có muốn để cho huynh ấy buôn bán, tiền lời đều cho huynh, việc gì cũng thay huynh làm hay không.”
Tô Việt cười nói: “Vậy thì tốt quá.”
Tô Mạt vỗ hắn một cái: “Nhị ca nghĩ thật tốt.”
Mấy người nói nói cười cười, bôi thuốc xong Tô Việt kinh ngạc nói: “Vậy mà quên mất cả đau.”
Kim Kết giúp hắn băng bó lại phủ thêm áo: “Nếu thiếu gia nghe tin tức tiếp theo, chỉ sợ cả người cũng sẽ thoải mái.”
Tô Việt quay đầu nhìn nàng: “Có tin gì tốt?”
Thủy Muội mím môi cười yếu ớt: “Nghe lão phu nhân nói đã mời bà mối đến xem xét việc hôn nhân cho Nhị thiếu gia.”
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Việt lập tức đỏ lên, nhất là đáy mắt giống như uống R*ợ*u, giống như sắc màu hoa đào xinh đẹp khiến đôi mắt càng thêm ****.
Kim Kết cười nói: “Nhị thiếu gia thành thân, Đại tiểu thư, Tam tiểu thư… Như vậy tiểu thư của chúng ta sẽ…”
Tô Mạt nghiêm mặt, nhào qua đè Kim Kết ở trên giường: “Được lắm hai nha đầu ngươi, khẳng định là muốn chính mình lớn lên, vội vã muốn lập gia đình, ngại các tiểu thư bán các ngươi đi.”
Kim Kết vội vàng cầu xin tha thứ: “Tiểu thư tốt, mau tha cho ta, không phải ta nói, là Hồ tiểu thư nói.”
Từ khi Hồ Tú Hồng đến Tô gia thì trong đại viện thường xuyên truyền đến tiếng cười vui đùa. Nàng lanh lẹ lại có nhiều chuyện để nói, vài nha đầu cũng bị nàng lôi kéo. Chỉ cần lão gia cùng lão phu nhân không có ở nhà thì cả đám đều dám nói dám cười.
Nhưng thật ra thì lại thường nghe được tiếng cãi nhau của nàng và Tô Hinh Nhi hơn. Hai ba ngày cãi nhau, giận dỗi lại tự bỏ qua, ngày khác lại tiếp tục, vòng đi vòng lại, rất có tư vị.
Nay một nhà Hồ tiên sinh ở tại Tô phủ, ngoài chiếu cố Tần Nguyên Quân cũng giúp lão phu nhân, Hỉ Thước, tiểu thiếu gia điều dưỡng thân thể. Một lần trong lúc vô ý kể lại, Hồ tiên sinh nhìn chân Tô Hinh Nhi cảm thấy nếu uốn thẳng lại phối hợp với dùng thuốc, mặc dù không thể khôi phục như lúc ban đầu, nhưng cũng sẽ không nặng như hiện tại, hơn nữa thời điểm mưa xuống cũng sẽ không quá mức đau đớn.
Tô Mạt cùng một đám nha đầu đi nhìn Tô Hinh Nhi đang ngâm mình trong nước thuốc, Hồ tiên sinh dạy nữ nhi giúp nàng xoa P0'p, Hồ Tú Hồng nhân cơ hội này trả thù, hi hi ha ha niết Tô Hinh Nhi đến nước mắt cuồn cuộn, nói thà rằng chân bị què cũng không cần trị.
Hồ Tú Hồng lập tức nghiêm trang dạy dỗ nàng: “Xem ngươi đang nói cái gì, nếm trải khổ đau mới có thể đi đứng tốt được.”
Nàng trị Tô Hinh Nhi ngang ngược từ trong xương tủy hoàn toàn mất đi trở nên dễ bảo, ha ha đùa cợt giống như một con cừu nhỏ.
Kim Kết cười hì hì nói với Tô Mạt cùng đại tiểu thư: “Tiểu thư, thoạt nhìn đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Tam tiểu thư thấy Hồ tiểu thư như chuột thấy mèo.”
Đại tiểu thư mỉm cười: “Không biết người có thể đánh bại Kim Kết của chúng ta đang ở nơi nào đây.”
Kim Kết đỏ mặt, vặn eo xoay người bỏ chạy.
Đang cười nói thì nha đầu ngoài cửa đến truyền lời, nói Đông cung Lương Đệ giá lâm. Mọi người vẫn không kiêng nể nói giỡn đồng loạt im lặng, nhất thời lặng ngắt như tờ, hai mặt nhìn nhau.
Tô Văn Nhi trở về làm gì??
Tô Văn Nhi theo Thái tử nguyên bản không danh không phận, ai biết được mệnh nàng ta tốt sinh được con trai, Hoàng quý phi cao hứng thay nàng ta nói chuyện nâng nàng ta làm Lương Đệ. Nay ở tại Đông cung, Thái tử phi chưa gả vào, nguyên bản hầu hạ Thái tử đều một mình nàng ta làm. Có thể nói, trước mắt nàng ta chính là nữ chủ nhân của Đông cung.
Phụ thân không có ở nhà, thân thể lão tổ mẫu không được tốt lắm, Tô Mạt sẽ không để cho Tô Văn Nhi đến quấy rối.
Nàng phân phó nói: “Đi, mời Lương Đệ đến phòng khách, trước mời trà, chúng ta thay quần áo xong sẽ ra.”
Tô Mạt lại để cho Lăng Nhược đi đến viện lão phu nhân, không cho người của Lương Đệ đến quấy rầy.
Tỷ muội các nàng đi thay quần áo dẫn theo nha đầu bà tử đến phòng khách gặp Tô Văn Nhi.
Tô Văn Nhi ăn mặc đẹp đẽ một thân quần áo quý giá, ngọc bội leng keng, trang sức trên đầu kim bích huy hoàng. Dáng người vốn gầy yếu cũng nhờ sinh đẻ mà trở nên đẫy đà một chút, làn da hồng nhuận trắng noãn, dáng vẻ ung dung.
Nàng nâng mặt, dáng vẻ cao cao tại thượng, bễ nghễ nhìn ba tỷ muội đến cùng nhau, trên mặt là nụ cười hoàn mỹ: “Tỷ muội khỏe không.”
Tô Hinh Nhi hừ một tiếng: “Vốn rất tốt, mọi người vô cùng náo nhiệt, đột nhiên có một con chuột đến đây nên mất vui.”
Đuôi lông mày Tô Văn Nhi nhướng lên, tức giận ngưng tụ tại đáy mắt nhưng vẫn tươi cười như cũ, cũng không để ý đến Tô Hinh Nhi mà nói với Tô Mạt: “Ta tới đây trước tiên xuất phát từ tình cảm, thuận tiện truyền lời cho Ngũ muội.”
Không đợi Tô Mạt trả lời, Tô Hinh Nhi lại nói: "Có rắm thì phóng, nói xong rồi thì cút ngay. Chúng ta phải cho người vẩy nước quét sân."
Sắc mặt Tô Văn Nhi lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Hinh Nhi, hừ một tiếng rồi nói: "Ta không thèm chấp nhặt với loại người đáng thương như ngươi, ngươi tốt nhất đừng đắc tội đến ta. Nếu không một ngày nào đó sẽ có tai họa rơi xuống đầu, đừng nói ta không cứu ngươi."
Tô Hinh Nhi còn muốn đáp trả, đại tiểu thư nhìn nàng một cái, "Hinh Nhi, ngươi theo ta qua bên kia một chút."
Tô Hinh Nhi căm hận nhìn chằm chằm Tô Văn Nhi một cái, kéo tay đại tiểu thư đi ra ngoài.
Tô Văn Nhi lạnh lùng hừ một tiếng, lại đến gần Tô Mạt hai bước, cười nói: "Mạt Nhi, có người muốn ta truyền lời cho ngươi, nếu như muốn cứu Tần Nguyên Quân, hắn sẽ cho ngươi mượn dùng Huyền Băng châu."
Tô Mạt lạnh nhạt nói: "Huyền Băng châu trong tay hắn sao?"
Tô Văn Nhi lắc đầu, "Hắn nói không có, nhưng mà hắn sẽ giúp ngươi lấy được."
"Hắn là ai!"
"Ngươi không cần phải biết."
"Điều kiện là gì." Tô Mạt nhìn khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của nàng ta, mỉa mai nói, hôm nay lại còn đắc ý như vậy, rốt cuộc là việc gì khiến cho nàng ta đắc ý như thế?
Tô Văn Nhi cười khanh khách, "Ngươi nên tự hiểu được."
Tô Mạt không khách khí chút nào nói: "Xin lỗi, ta vốn rất ngốc ,không hiểu cho lắm. Ngươi muốn có ngôi vị hoàng đế, để con trai của ngươi ngồi, hay là để trượng phu của ngươi làm?"
Tô Văn Nhi nghe nàng nói thẳng thừng như vậy, nhưng cũng không buồn phiền, cười nói: "Ngươi là người thông minh, thái tử là để con của ta làm."
Đuôi lông mày nàng ta nhếch lên, cảnh tượng vô cùng đắc ý, những người này sẽ không thể hiểu được khát vọng của nàng ta.
Ánh mắt Tô Mạt trầm tĩnh, giống như đầm lầy sâu không thấy đáy, lạnh nhạt chăm chú nhìn nàng ta, "Chúng ta không có hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế , các ngươi cứ đi tranh giành bằng bản lãnh là được. Chúng ta sẽ không giúp ngươi, còn nữa, cũng không cần ngươi phải tới uy hiếp. Ngươi trở về nói với thái tử, hắn cho người ám hại Tần ca ca, là có thể kéo theo chúng ta sao? Võ công của thư hùng song sát cũng chỉ như vậy, coi như có lợi hại hơn, chẳng lẽ chúng ta phải sợ sao?"
Tô Văn Nhi bĩu môi, bộ dạng không quan tâm.
Tô Mạt tiếp tục nói: "Các ngươi nếu dám ngấm ngầm sau lưng, cũng nên chịu sự trả thù của ta. Ta chẳng những sẽ không hợp tác cùng các ngươi, còn có thể khiến cho các ngươi phải trả giá lớn. Đầu tiên là nanh vuốt, sau đó là gân cốt, cuối cùng là trụ cột. . . . . . Các ngươi cứ từ từ chờ đi!"
Nói xong, nàng lạnh lùng cười một tiếng, xoay người ngồi xuống ghế, "Tiễn khách!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc