Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 486

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn cười nói: “Không phải ta, là bằng hữu của Nhị ca nàng. Bọn họ đi qua vườn hoa thấy đẹp, muốn Nhị ca nàng hỗ trợ. Nhị ca vẫn không chịu, sợ bọn họ ςướק mất buôn bán của nàng. Sau đó bọn họ cam đoan tuyệt không làm giống nàng, mấy người bọn họ muốn hợp tác làm một tòa nghỉ dưỡng lớn, nam có thể cưỡi ngựa bắn cung, nữ có thể du ngoạn là tốt rồi. Vườn là có sẵn, phòng ấm bọn họ cũng có sẵn, sân khấu có vài tòa…”
Nghe hắn nói như vậy, Tô Mạt nói: “Như vậy chúng ta hợp tác với bọn họ. Ta cũng không mở cái gì mà làng du lịch, mang một vài thứ đến cho bọn họ mượn.”
Dù sao sau khi nàng cùng Trầm lão gia mở ngân hàng tư nhân tài chính đã giống như trứng chọi đá.
Tuy rằng buôn bán náo nhiệt, lời được nhiều tiền, thế nhưng vì mở ngân hàng tư nhân mà dùng một số lượng lớn tiền vốn khiến khố tiền của nàng đã thấy đáy, còn phải sử dụng tiền riêng của lão phu nhân. Tề vương phủ cũng đã trợ cấp mấy chục vạn lượng, lấy tính tình không vơ vét của Hoàng Phủ Cẩn, sợ rằng cũng đã thấy đáy.
Cũng vì lý do này mà nàng không có tinh lực, cũng không có tiền vốn lớn để đi làm khu nghỉ dưỡng sơn trang.
Dù sao thì trà lâu hiện tại có công năng không khác gì nghỉ dưỡng sơn trang, ngày thường những quan lớn cũng đến ngồi một chút, những tiểu thư phu nhân lại càng thích đến, bọn họ đã có thể tìm hiểu không ít tin tức rồi.
Nhã uyển mặc dù không phô trương như hoa viên, nhưng để cho bọn họ tiêu khiển thì như vậy cũng đủ. Huống hồ không có ca múa, thì đã có âm luật, ngược lại càng thêm cao nhã.
Hoàng Phủ Cẩn đưa Tô Mạt về nhà, lại ngồi một lát bàn chuyện với nàng. Hắn về nhà nghĩ biện pháp thăm dò ý tứ cha nuôi. Tốt nhất khiến ông hết giận, đồng ý chuyện huyền băng châu, nói cho hắn biết trận pháp.
Tô Mạt thì để cho người truyền lời về cho Nhị ca, để hắn dẫn vài vị bằng hữu muốn mở sơn trang nghỉ dưỡng đến nhà uống trà. Nàng vội tới nói chủ ý với bọn họ, mọi người cùng nhau kiếm tiền.
Tuy rằng Tô Việt buồn bực, nhưng nếu Mạt Nhi đã có ý này thì hắn sẽ tìm thời gian nói cùng đám người Từ Thiếu Khôn. Những người đó vốn là thanh niên đệ tử đang hưởng lạc thú trước mắt, vừa nghe có phương pháp lập tức đến Tô gia, ở trong viện Tô Việt uống trà đàm luận.
Đám người Từ Thiếu Khôn chào hỏi Tô Mạt, thấy nàng mười bốn mười lăm tuổi, tựa hồ cũng không sợ nam tử, lại càng cảm thấy nàng không giống người thường, đều quy củ hành lễ với nàng.
Từ Thiếu Khôn nói: “Tiểu muội, nếu muội muốn hợp tác, chúng ta đều nghe theo muội. Muội chỉ huy, chúng ta làm chân chạy vặt là được.”
Tô Mạt xua tay nói: “Khó mà làm được, một là muội không có nhiều thời gian như vậy, hai là không tiện. Muội chỉ có thể giúp mọi người hết khả năng mà thôi. Hơn nữa sản nghiệp kia nếu để người khác biết được có phần của chúng ta, đến lúc đó các huynh cũng gặp phiền toái. Chẳng bằng các huynh chính mình làm, cần gì thì lén lút đến tìm Nhị ca muội hỏi là được rồi.”
Tô Việt cũng nói phải, để cho bọn họ không cần kiên trì. Tiểu muội không đáp ứng chính là không đáp ứng. Đám người Từ Thiếu Khôn thấy vậy cũng không kiên trì nữa.
Tô Mạt nói cho bọn hắn biết rất nhiều chủ ý, lại đưa cho bọn họ một phong thư để cho họ có cơ hội đi vườn hoa nhập hàng, gặp mặt lão nông nơi đó, đến lúc đó ông ta sẽ hỗ trợ bọn họ. Hơn nữa nàng còn đưa hai mươi ba mươi mỹ nhân cho bọn họ mượn.
Về mỹ nhân, các nàng đều là tự do, muốn đi thì đi, nếu muốn lưu lại thì cho bọn họ thật nhiều thù lao, hơn nữa còn có thể để cho các nàng phụ trách bồi dưỡng người mới. Về sau nếu các nàng muốn từ bỏ cũng có người nối nghiệp.
Hai năm nay các nàng ấy tập luyện rất nhiều vũ khúc được Bùi Bảo Khương dẫn dắt. Các nàng tự tổ chức, tự biên tự diễn, mọi người đều khen đẹp.
Muốn xu thế có xu thế, muốn cảnh có cảnh, hơn nữa Tô Mạt còn để cho nhóm người ở nông trường làm đèn chiếu, màu sắc ánh đèn phối với âm thanh, sơn trang nghỉ dưỡng của đám người Từ Thiếu Khôn tự nhiên sẽ nổi tiếng, trực tiếp vượt qua Tống Dung Hoa.
Nếu không để cho Tống Dung Hoa mất cả chì lẫn chài, Tô Mạt sẽ nuốt không trôi khẩu khí này, đương nhiên còn có Lương Đệ Thái tử.
Đám người Từ Thiếu Khôn nguyên bản muốn để cho người trong nhà không nói bọn họ là người không học vấn không nghề nghiệp nên cũng làm buôn bán, lời ít tiền. Bất quá cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo để mình vui vẻ mà thôi. Vừa nghe Tô Mạt nói như vậy khiến bọn họ thật sự muốn kiếm lời lớn.
Bọn họ vội vàng xốc lại tinh thần phối hợp với nhau, trong lúc nhất thời phía Tây kinh thành người người bận rộn.
Người của Tô Mạt giúp bọn họ xây dựng lại vũ đài xơ xài, trự tiếp khởi công, vũ đài dần dần thay đổi.
Dự tính cuối tháng Tư có thể đuổi kịp Tống Dung Hoa cùng nhau khai trương.
Lại nói Hoàng Phủ Cẩn tìm một cơ hội, thừa dịp tâm tình Diệp Tri Vân có vẻ tốt liền đi đến tiểu viện của ông thỉnh an trò chuyện.
Nào biết rằng mí mắt Diệp Tri Vân vừa lật đã nói: “Ngươi nếu còn nhận ta là cha nuôi, vậy nhanh chóng bỏ ý niệm trong đầu đi. Đây là tội danh bất hiếu bất trung, lưng ta không gánh nổi, ngươi lại càng không gánh nổi.”
Hoàng Phủ Cẩn giải thích: “Cha nuôi, Tiêu Vũ Lâu nó có thể đổi trận pháp, như vậy vừa không tổn thương đến Tiên Hoàng hậu, cũng có thể để cho Tần Nguyên Quân mượn sức mạnh đặc thù.”
Hai mắt Diệp Tri Vân trừng lên: “Hừ, các ngươi quả nhiên lợi hại. Chỉ vì chuyện như vậy mà mời hắn đến đây.”
Từ mười năm trước sau khi từ biệt Tiêu Vũ Lâu ông cũng chưa từng gặp hắn.
Hoàng Phủ Cẩn cung kính nói: “Cha nuôi, hắn đã nói cho chúng ta biết rất nhiều chuyện, về… thế lực tiền triều, cha biết không?”
Lỗ mũi Diệp Tri Vân hừ một tiếng: “Biết thì như thế nào, không biết thì như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn về cùng một phe với hoàng đế tiêu diệt chúng ta?”
Hoàng Phủ Cẩn rũ mắt: “Cha biết con sẽ không làm như vậy. Nhưng là nếu cha biết, xin cha khuyên bọn họ, nếu đã đến bước này muốn trở về như xưa cũng là không thể nào. Những vị thần tiền triều muốn khôi phục ngai vàng, nếu thành công thì thế nào? Nhóm thần tử hiện giờ cũng muốn phục hồi thì sao? Oan oan tương báo đến bao giờ mới kết thúc? Còn nữa, ai cũng không có quy định ngôi vị hoàng đế phải là người trong hoàng tộc, chỉ cần là người có năng lực đều có thể ngồi lên.”
Diệp Tri Vân nhảy dựng lên: “Thối lắm, thối lắm!! Hắn là người có năng lực???!!”
Ông vẫn còn hận khẽ hừ vài tiếng, nói: “Ngươi khuyên ta cũng vô dụng. Ta cùng Hoàng đế có cừu hận không thể giải, ta sống chính là chờ nhìn hắn ૮ɦếƭ. Ngươi đã không phải tiểu hài tử, đã có suy nghĩ của mình, ta không thể trói buộc ngươi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, nếu để ngươi làm Hoàng đế, ngươi có chịu hay không?”
Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Cha nuôi, cha cũng biết ngôi vị Hoàng đế là bộ dáng gì rồi, một chút hấp dẫn với con cũng không có.”
Diệp Tri Vân bất mãn nói: “Đúng rồi, ngươi có nha đầu rồi thì có thể bỏ lại tất cả. Nhưng lão nhân ta thì không thể, ta không vứt bỏ được ký ức ngày xưa, bằng hữu thân nhân của ta đều bị tên cẩu Hoàng đế đó ***. Ngươi cũng đừng khuyên ta, ta sẽ không rời bỏ nơi này.”
Gương mặt Hoàng Phủ Cẩn lộ vẻ bi thương, muốn khuyên bảo ông lại bị Diệp Tri Vân dùng sức lắc đầu, nói: “Tĩnh Nhi, con cũng biết, nếu muốn gỡ bỏ cục diện này chỉ có thể là con lên làm Hoàng đế. Con làm Hoàng đế, cha nuôi sẽ lập tức đi khuyên những người đó để bọn họ từ nay về sau không còn ý nghĩ này nữa, có thể sống qua ngày là tốt rồi. Như vậy có thể miễn cưỡng tránh được một đại nạn, con có chịu hay không?”
Hoàng Phủ Cẩn gương mặt thống khổ, kiên định lắc đầu: “Cha nuôi, con không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế.”
Diệp Tri Vân giận dữ nói: “Ích kỷ!!! Ngươi chính là ích kỷ, ngươi nhát gan. Làm Hoàng đế có gì phải sợ. Vậy ngươi chờ xem, Hoàng Phủ Tuyên, Hoàng Phủ Quyết, Hoàng Phủ Giới lên làm Hoàng đế ngươi nhìn bọn hắn ngồi cũng không yên. Làm Hoàng đế điều đầu tiên là phải có đại khí, lấy đức thu phục người. Cho dù ૮ɦếƭ cũng phải có trăm ngàn chí sĩ đi theo. Nếu là một người không rộng lượng, cho dù làm Hoàng đế cũng là nóng vội, cả đời run sợ trong lòng, phòng bị nữ nhân của mình, phòng bị con mình, phòng bị nhóm thần tử của mình. Đến cuối cùng, hắn ngay cả cái rắm cũng không bằng!!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc