Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 483

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn xác thực đã gạt công chúa, bởi vì thư này liên quan đến số lượng bạc lớn. Để sủng ái Vi di nương hắn đã đem số bạc của chính thất đến cho sủng thiếp. Nếu bị trưởng công chúa biết được, từng việc sẽ bị phơi bày, hắn còn có ngày lành?
Hắn lắc lắc đầu, nữ nhân chính là đa nghi. Dù sao Hoa Ngọc La hắn không cần, người cũng không bán liền nhấc chân bỏ đi.
Trưởng công chúa nhìn hắn thấy không giống như đang làm bộ nên nói với Lại ma ma: “Ngươi thấy thế nào?”
Lại ma ma lắc đầu: “Công chúa, nô tỳ nhìn không ra. Có thể lão gia thật sự không hiếm lạ nha đầu kia.”[Thichtruyen.com]
Trưởng công chúa nói: “Ngươi đi hỏi nha đầu kia, rốt cuộc là trộm thư gì?”
Nếu là thứ quan trọng ảnh hưởng đến con đường làm quan của lão gia, như vậy cần phải xử lý nghiêm khắc.
Kết quả Hoa Ngọc La kia lại giả bộ hồ đồ nói chưa từng trộm thư gì. Bất quá là chạy có chút nhanh, vào lúc nhặt xấp thư ơ dưới đất thì ***ng vỡ một bình hoa, vì vậy lão gia phát hỏa kéo nàng ra ngoài giam lại.
Trưởng công chúa gọi bà tử ngày đó hầu hạ ở trong sân gọi tới, các nàng ta nói nghe không rõ, nghe giống như lão gia ở trong phòng mạnh mẽ muốn Hoa Ngọc La.
Ngày hôm sau Vương Minh Chí vừa đi, Vi di nương liền bĩu môi, vẻ mặt đau khổ, không ăn mặc giống yêu tinh như thường ngày. Vừa đến phòng trưởng công chúa dập đầu thỉnh an liền khóc.
Trong lòng trưởng công chúa phiền chán, thấy khuôn mặt nàng thanh xuân mĩ mạo thì càng khó chịu: “Chớ có gào khóc, có việc gì nói đi.”
Vi di nương lập tức quỳ gối bò đến dưới chân trưởng công chúa, làm bộ làm tịch khóc: “Phu nhân, lão gia ngài… ngài ấy thay lòng đổi dạ. Ngày đó ta cũng là nữ nhi con nhà đứng đắn. cho dù không gả được cho người hoàng thân quốc thích, cũng có thể làm phu nhân nhà giàu có, sao ta chịu làm nhỏ. Là lão gia trăm dỗ ngàn dỗ, phu nhân lại hiền lành, nói hết lời hay ta mới miễn cưỡng đáp ứng. Tưởng rằng đi theo phu nhân có thể qua những ngày lành, lão gia đừng trêu hoa ghẹo nguyệt nữa là tốt rồi. Nào biết đâu rằng…. huhuhu….”
Trưởng công chúa phiền lòng: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Vi di nương nức nở nói: “Đêm qua, đêm qua lão gia… ngài … cũng không biết có phải cố ý hay không, ngài ấy bế ta, trong miệng lại kêu cái gì tiểu yêu tinh… gọi là gì… Ngọc La. Phu nhân, tiểu yêu tinh này là từ đâu tới, huhuhu….”
Trong lòng trưởng công chúa trầm xuống, nhìn Lại ma ma liếc mắt một cái, nhưng thật ra cũng tin vài phần.
Nha hoàn Hoa Ngọc La kia lúc trước các nàng cũng có gặp qua, ngày thường mi thanh mục tú, sạch sẽ gọn gàng, cũng có vài phần mạnh mẽ không giống tiểu yêu tinh. Khó tránh lão gia ngấy nên muốn thay đổi khẩu vị.
Vi di nương vẫn đang gào khóc, trưởng công chúa càng cảm thấy phiền lòng, nói: “Phái bà tử đi kêu bà mối kia đến, để cho Thích gia đến nhìn người.”
Không lâu sau, một bà mối mặc quần áo lụa đến, trong tay cầm bái thiếp ghi ngày sinh tháng đẻ, còn có một ít loạn thất bát tao gì đó, trong miệng lầm bầm lầu bầu tựa hồ đang tra tính cái gì đó, miệng vui mừng nói: “Chính là nơi này.”
Trưởng công chúa hiển nhiên vẫn chưa gặp bà ta, để cho Lại ma ma trước đưa nha đầu kia đến cho bà ta xem. Bà mối hỏi rõ ngày sinh, cũng chưa nhìn bộ dáng đã lấy khăn che mặt bước đi.[truyện chỉ được đăng tại Thichtruyen.com]
Lại ma ma trở về phòng bẩm báo trưởng công chúa.
Trưởng công chúa suy nghĩ nói: “Như thế xem ra, người ta muốn là một nha đầu, mặc kệ là người nào. Sao hắn lại nói Hoa Ngọc La kia thông đồng với người ngoài.”
Nàng phân phó nói: “Đưa nha đầu kia cho bà tử mang đi.”
Lại ma ma lập tức đi phân phó.
Đến đêm Vương Minh Chí mới trở về biết được nha đầu kia được người mua thì thì tức đến giơ chân, phân phó quản gia Vương Hải lập tức để người chuẩn bị ngựa, chạy nhanh đi bắt người về.
Kết quả ban đêm đến Thích gia thì trong nhà đang làm R*ợ*u mừng, vốn là một lão gia tử một hơi sau sẽ ૮ɦếƭ, hiện giờ tinh thần quắc thước kính R*ợ*u, vui mừng nói chỉ tốn một vạn lượng bạc đã mua lại được cái mạng.
Vương Hải dẫn người vọt vào kéo cô dâu kia ra thì thấy là một gương mặt béo trắng bệch, sao lại không phải là Hoa Ngọc La?
Đám người xung quanh lập tức trợn mắt khinh bỉ.
Thích gia lại không biết, hỏi bọn họ là người phương nào, sao lại đến ςướק tân di nương nhà bọn họ.
Vương Minh Chí nổi giận, muốn bọn họ giao Hoa Ngọc La ra đây.
Thích gia tính cả bà mối cũng biết đây là người của Vương gia, nhất thời nơm nớp lo sợ không dám nói dối, tân nương tử chính là người này.
Vương Minh Chí tức muốn ngất đi, sau đó bà mối lại nhớ đến lúc còn ở trong thành ***ng phải một nhà khác cũng đang thành hôn, hơn nữa lại có một con ngựa từ bên hông đi ra sợ hãi kiệu hoa, lúc đó cả đoàn người nghiêng ngả lảo đảo tân nương trong kiệu hoa bị ngã ra ngoài. Hỗn loạn qua đi bọn họ mới dìu người lên kiệu bước đi.
Vương Minh Chí lại tìm người dàn xếp, thỉnh binh lính đang đi tuần tra hỗ trợ hỏi thăm nhà nào thành thân, nhà nào cũng hỏi. Bận rộn chừng một ngày điều tra những nhà có tân nương, nhưng tất cả đều không phải Hoa Ngọc La.
Vương Minh Chí phun ra một Pu'ng máu nằm ở trên giường, như thế nào cũng không rõ chuyện này sao lại xảy ra như vậy.
Mà Hoa Ngọc La lúc này đã bị cải trang sống tại Hương lâu.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Thủy Muội, qua mấy ngày Hoa Ngọc La đã có thể đi có thể nói. Biết nàng trộm thư sẽ đắc tội Vương Minh Chí, sau khi đứng được nàng liền dập đầu về hướng Đông Nam, lại xin Tô Mạt cùng Tô Việt nhất định phải thay những người thân của đã ૮ɦếƭ của nàng báo thù.
Tô Mạt nhìn gương mặt kiên định của nàng ta, hai mắt đen bóng, tuy rằng thân thể suy yếu nhưng vẫn kiên cường liền kéo tay nàng ngồi xuống nói: “Ngươi yên tâm, việc này nhất định chúng ta sẽ thực hiện. Ngươi muốn trị tội một mình Vương Minh Chí, hay là muốn trị tội tất cả những tên tham quan cấu kết với hắn làm hại dân chúng?”
Chuyện năm đó tại huyện Hoài Ân tuyệt đối không phải một mình Vương Minh Chí gây nên, chẳng qua năm đó Hoa Ngọc La chỉ biết một mình hắn, nhớ kỹ hắn.
Hoa Ngọc La cắn môi, nghĩ nghĩ: “Nếu có thể bắt được hết bọn họ, như vậy cũng tốt.”
Tô Mạt cười cười, vỗ vỗ bả vai của nàng: “Vậy ngươi an tâm ngốc ở đây đi, chỉ cần không ra sân sẽ không ai biết ngươi ở trong này.”
Hoa Ngọc La nói lời cảm tạ.[truyện chỉ được đăng tại Thichtruyen.com]
Tô Mạt nháy mắt với Tô Việt: “Nhị ca, muội còn có chuyện, huynh an ủi Hoa cô nương đi.” Nói xong nàng dẫn theo người rời đi.
Tô Việt thấy khắp người Hoa Ngọc La đều là vết thương, nghĩ nếu chính mình bị đánh như vậy không biết có thể kiên trì được hay không. Càng nghĩ hắn càng kính nể, kêu nàng an tâm ở lại đây.
Hoa Ngọc La nhướng mày cười nói: “Sao lại khách khí như vậy, ta cũng không phải phế nhân. Các ngươi cứu ta, ta cảm kích. Nhưng là các ngươi muốn nuôi không ta, ta tình nguyện rời đi. Nếu có chuyện cho ta làm, vậy là tốt nhất. Ta không ngu ngốc nên tất nhiên sẽ làm tốt.”
Tô Việt thấy nàng khôi phục lại tính tình mạnh mẽ thì cười nói: “Đã vậy ngươi hãy dưỡng thương thật tốt. Muốn làm gì thì để cho người nói với Hình chưởng quầy, hắn sẽ tìm việc cho ngươi làm.”
Hoa Ngọc La nói hắn đi làm việc của mình, không cần nhìn chằm chằm nàng, nàng không ૮ɦếƭ được.
Mồ hôi Tô Việt chảy ròng ròng, đành phải cáo từ đi tìm Tô Mạt.
Tô Mạt đang bàn chuyện với A Lí, thấy hắn đến nói: “Nhị ca, muội để người đi thăm dò. Theo lá thư này thì ngay cả dây mây trên quả dưa cũng có thể tìm ra.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc