Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 481

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Vì suy nghĩ cho Tiêu Vũ Lâu, Tô Mạt mời hắn đi đến một bàn trà nói chuyện, nơi đó có ghế dựa có độ cao so với xe lăn của hắn không khác biệt lắm.
Đáng ૮ɦếƭ, lúc trước một chút nàng cũng không biết Tiêu Vũ Lâu ngồi xe lăn, thật sự là quá mất mặt.
Tiêu Vũ Lâu mỉm cười, tuấn tú ôn nhã: “Tô tiểu thư không cần chú ý, thời điểm tại hạ rời khỏi nghĩa phụ vẫn chưa phải người tàn tật, vì vậy mọi người đều không biết.”
Thấy hắn nói đến việc này tựa hồ không lưu luyến. Nhưng môt người khỏe mạnh mất đi khả năng đi lại, loại tư vị này, chỉ sợ so với từ nhỏ mất đi càng thêm khổ sở.
Tiêu Vũ Lâu cho nàng cảm giác hắn rất tao nhã ôn nhuận, nhưng lại rất xa cách, rất sâu trầm, giống như một cái giếng cổ không chút gợn sóng, ai cũng không nhìn thấu nội tâm của hắn.
Hợp tác cùng người như vậy….
Sắc mặt Tô Mạt cũng thật bình thản, tuy rằng thực có tính khiêu chiến, nhưng là nàng không sợ. Hoàng đế, Trầm lão gia… người nào mà không như vậy?
Nàng biết những người như thế điều mà họ muốn không phải là đồng tình, càng không phải là giả dối, vì vậy nàng cũng không lộ ra cảm xác thương xót, chính là giống đương sự chuyển hướng đề tài.
Tiêu Vũ Lâu ý bảo Bát các lĩnh Lôi Hoa lấy các thứ đã chuẩn bị ra.
Lôi Hoa từ trong túi da lấy ra một quyển sách, tiến lên cung kính đặt trên bàn trà.
Tô Mạt liếc mắt nhìn, là một quyển sách bìa trắng, ngoài mặt viết vài chữ ngay ngắn: Huyền băng châu.
Tiêu Vũ Lâu nói: “Đây là tư liệu chúng ta thu thập được về huyền băng châu.”
Tô Mạt thật sự là bội phục tốc độ của bọn họ. Nàng nói cảm tạ, sau đó cầm quyển sách lên nhìn. Bắt đầu là giới thiệu về lai lịch của huyền băng châu, công dụng, những việc đã trải qua. Nàng đọc nhanh như gió, không kiên nhẫn muốn lật đến mặt sau, lại sợ bị Tiêu Vũ Lâu nhìn thấu, đành cố nén lật đi lật lại, nhìn đến chương kết thúc, hiện giờ đúng là nó đang ở hoàng cung!!
Đôi lông mày thanh tú của nàng nhíu lại, tâm cũng thả lỏng một chút.
Lúc này Lưu Vân dẫn người mang trà đến, sau đó cung kính đứng hầu một bên.
Tô Mạt hỏi: “Tiêu công tử, vì sao cha nuôi không cho chúng ta tìm huyền băng châu?”
Sắc mặt Tiêu Vũ Lâu nặng nề: “Cho ta thêm vài ngày, đến lúc đó ta sẽ nói đáp án cho tiểu thư.”
Tô Mạt đứng dậy nói lời cảm tạ. Chỉ mới gặp mặt với Tiêu Vũ Lâu, nhưng nàng đã không xem mình là các chủ, cũng không xem hắn là các lĩnh.
Thoạt nhìn hắn càng giống như các chủ độc bá một phương, mà nàng bất quá chỉ là một người ngoài. Dù sao nàng đối với các chủ gì đó không có hứng thú, vẫn là làm công việc buôn bán của mình thì tốt hơn.
Tô Mạt để cho hạ nhân an bài bọn họ ở tại trà lâu, coi như là trong kinh có một công tử đến du ngoạn.
Sau buổi trưa Hoàng Phủ Cẩn đến gặp qua Tiêu Vũ Lâu, lại không tiện dẫn hắn đến vương phủ trong hoàng thành gặp Diệp Tri Vân.
Bởi vì hiện tại vẫn đề phòng cực kỳ sâm nghiêm, nếu có gương mặt xa lạ ra vào sẽ bị truy hỏi ba đời tổ tong, cho nên Tiêu Vũ Lâu vẫn nên ở tại trà lâu là thích hợp nhất.
Tiêu Vũ Lâu nhìn Hoàng Phủ Cần, cười cười: “Vương gia có thể bình an trưởng thành, lại có thành tựu, nói vậy sư phụ lão nhân gia người cũng đã đạt được ước muốn, không cần tiếp tục lo lắng.”
Đột nhiên hắn nói như vậy Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không tìm hiểu sâu hơn. Trước đây quả thật nghĩa phụ rất khẩn trương, sợ hắn sẽ bị người độc ૮ɦếƭ, lại sợ hắn bị người ám hại, sợ hãi có người ở trước mặt hòng đế nói xấu hắn, liền liều mạng vội vàng bắt hắn học võ công, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, ông sẽ chạy ra khỏi cung ngay lập tức.
Vì không muốn Diệp Tri Vân tức giận nên mọi người gạt ông, không nói tin tức Tiêu Vũ Lâu vào kinh cho ông biết. Mà cũng bởi vì ông tức giận sẽ làm cho nội thương của ông có chút khởi sắc sẽ trở nên xấu hơn. Những thời điểm ông tức giận, thật ra đại đa số đều trốn ở một nơi hờn dỗi.
Mấy ngày sau, Tiêu Vũ Lâu truyền tin cho Tô Mạt, nói rằng đã tìm hiểu được nguyên nhân.
Tô Mạt cảm thấy rất bội phục Tiêu Vũ Lâu. Xem ra Thái Bình các phi thường cường đại, nàng chẳng qua cũng chỉ động đến một chút da lông mà thôi. Hoặc là nói, bởi vì đại bộ phận Thái Bình các được Tiêu Vũ Lâu nắm trong tay, người mà nàng hay dùng cũng chỉ có A Lí, Lưu Vân, miễn cưỡng cũng có thể tìm hiểu được tin tức trong dân gian, còn nếu muốn biết được tin tức trong cung, xem ra còn kém rất nhiều.
Cũng may nàng không ghen tị với Tiêu Vũ Lâu, không muốn tranh giành công lao với hắn, hy vọng hắn cũng sẽ không có khúc mắc với nàng và Hoàng Phủ Cẩn, miễn cho đến một ngày nào đó sẽ xảy ra nội chiến.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi vào trà lâu, Tiêu Vũ Lâu thay một thân quần áo thuần trắng không có hoa văn, trên đầu đội phát quan bạch ngọc, bộ dạng không nhiễm bụi bặm, sắc mặt tuấn tú, khí chất lạnh nhạt.
Mấy người chào hỏi, ngồi xuống, Lôi Hoa dâng trà.
Sau khi hàn huyên, sắc mặt Tiêu Vũ Lâu nghiêm lại, nặng nề nói: “Nếu chúng ta đi lấy huyền băng châu, chỉ sợ sư phụ thật sự đánh ૮ɦếƭ chúng ta.”
Tô Mạt rùng mình.
Tiêu Vũ Lâu tiếp tục nói: “Vì huyền băng châu hiện giờ dùng để bảo hộ phượng thể của hoàng hậu, duy trì nàng sẽ không bị năm tháng ăn mòn, dung nhan vẫn như lúc đầu. Nếu lấy huyền băng châu đi, hoàng hậu sẽ hóa thành xương khô, trở thành xác ૮ɦếƭ hơn mười năm. Sư phụ không đồng ý, hoàng đế cũng sẽ không cho phép.”
Nói xong hắn thản nhiên nhìn Tô Mạt không chút biểu cảm. Hắn sẽ không giống như những người khác, hỏi cứu một Tần Nguyên Quân có đáng giá hay không.
Có lẽ rất nhiều người cảm thấy, nếu là cứu Hoàng Phủ Cẩn, với tình cảm chân thành của nàng, cho dù có lỗi với cả thiên hạ cũng không là gì.
Thế nhưng, Tần Nguyên Quân, đáng giá sao?
Hắn không hỏi, vì hắn rất ít khi chất vấn người khác, nhất là cấp trên của mình. Nếu có mệnh lệnh gì, hắn chỉ đi làm.[Thichtruyen.com]
Tô Mạt nghĩ nghĩ, chuyện này thật sự không phải khó giải quyết bình thường. Thứ nhất, mặc dù huyền băng châu ở trong hoàng cung, nhưng cụ thể ở nơi nào? Chẳng lẽ trên thực tế tiên hoàng hậu sau khi ૮ɦếƭ không hạ táng, vẫn còn ở trong cung? Thứ hai, cho dù tìm được huyền băng châu, nên mượn như thế nào? Với quan hệ giữa hoàng hậu cùng Thục phi với Diệp lão nhân, nàng cũng không thể cứ như vậy mượn đi khiến cho hoàng hậu hóa trành tro bụi.
Nếu tìm không ra biện pháp, vậy Tần Nguyên Quân cũng chỉ có thể ૮ɦếƭ.
Thật khó xử!!!
Hoàng Phủ Cẩn đành phải lôi kéo Tô Mạt cáo từ Tiêu Vũ Lâu trở lại phòng của bọn họ.
“Mạt Nhi, nếu những điều Tiêu Vũ Lâu nói là sự thật, vậy nơi của hoàng hậu nương nương phải rất lạnh. Nếu không được, thì chúng ta có thể mang Tần Nguyên Quân vào, mượn hoàng hậu nương nương một viên huyền băng châu trấn trụ đầu hắn, để cho hắn nằm song song cạnh hoàng hậu nương nương, như vậy có thể mượn khí lạnh của huyền băng châu để trấn áp khí huyết.”
Vẫn luôn suy nghĩ, Hoàng Phủ Cẩn đưa ra ý kiến như vậy.
Trong tay Tô Mạt là quyển sách nói về huyền băng châu, nói: “Phía trên cũng không nói sau khi lấy đi một viên, phượng thể của hoàng hậu nương nương sẽ như thế nào.”
Nếu là năm viên huyền băng châu đồng thời có tác dụng, vậy chỉ sợ là dựa vào huyền băng châu để bày trận pháp, mà không phải đơn giản là sức mạnh của huyền băng châu. Nếu không có cái gì, sao có thể có năng lượng thật lớn để cho người ta ૮ɦếƭ mà không mục nát?[truyện chỉ được đăng tại Thichtruyen.com]
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng khó xử thì ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói: “Mạt Nhi, thành sự tại thiên. Chúng ta đã cố gắng hết sức, cho dù không cứu được người cũng không cần tự trách, Tần Nguyên Quân cũng sẽ không trách chúng ta.
Tô Mạt dựa đầu vào *** hắn: “Cái tên tạo ra phiền toái kia, nhất định không thể tha cho hắn.”
Quản hắn là Thái tử hay là ai.
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi vuốt cằm: “Nàng yên tâm.”
Hai người nói chuyện cho đến khi phải trở về phủ, Lôi Hoa đẩy Tiêu Vũ Lâu đến.
Tiêu Vũ Lâu nói: “Ta vừa cẩn thận phân tích những tin tức kia, đột nhiên nhớ đến nếu có thể bày chính xác trận pháp duy trì năng lực của huyền băng châu là có thể bảo hộ huyết khí hai người, mà châm trong đầu Tần công tử chỉ cần một khắc là có thể lấy ra, sau đó nhanh chóng khôi phục huyền băng châu lại như cũ thì sẽ không tổn thương đến phượng thể của hoàng hậu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc