Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 480

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Mỗi ngày không khóc không nháo, một đôi mắt đen như hai quả nho lấp lánh ánh nước, cực kỳ khả ái.
Chỉ là không thích nói chuyện.
Từ lúc kêu cha, tổ mẫu, tỷ tỷ, ca ca, sau đó sẽ không chịu nói tiếng nào, chỉ thích mở to hai mắt nhìn mọi người nói chuyện, hơn nữa còn thích gió thổi. Chỉ cần có gió thổi qua hai má, bé sẽ híp lại hai mắt cười ha ha.
“Mập Mạp ngoan, kêu tỷ tỷ, tỷ… tỷ.” Tô Mạt kiên nhẫn dụ dỗ bé, mỗi khi bé làm ra bộ dáng muốn kêu cuối cùng lại cười khanh khách, sau đó lực chú ý lại bị châu sai trên đầu nàng thu hút, hai tay với lấy, miệng còn ô ô nói gì đó.
Mọi người đang vui cười, Lăng Nhược vào nói Vương gia mời tiểu thư đi qua.
Tô Mạt vì để mọi người không lo lắng chuyện của Tần Nguyên Quân nên vẫn lừa bọn họ qua một đoạn thời gian nữa Tần Nguyên Quân sẽ khôi phục trí nhớ, thân thể khỏe mạnh. Vì vậy bọn họ đều nghĩ hắn sẽ khỏe lên, căn bản không biết chuyện tình huyền băng châu cùng kim châm trong đầu.
Nghe Lăng Nhược nói, Tô Mạt lập tức đi thay quần áo, mang theo Lăng Nhược một đường đi đến Tề phủ. Còn chưa thấy Hoàng Phủ Cẩn đã thấy Diệp lão nhân.
Diệp lão nhân nghiêm mặt, bộ dáng nóng nảy ở trong cửa chặn nàng lại, mắng: “Nha đầu ngươi bị quỷ ám rồi. Ta nói không cho các ngươi hỏi thăm chuyện huyền băng châu, sao các ngươi lại không nghe? Còn dám vì chuyện này mà dùng Thái Bình các, không muốn sống nữa? Để hoàng đế biết chuyện này, các ngươi có bao nhiêu cái đầu?” (vì chỗ này DTV đang tức giận nên mình để là ta ngươi nhé)
Tô Mạt không nghĩ đến ông lại mượn danh Hoàng Phủ Cẩn lừa nàng đến răn dạy. Nghĩ ông cũng là vì muốn tốt cho mọi người nên không mở miệng. Chờ đến khi ông mắng đủ, nàng mới cười nói: “Cha nuôi, chúng con chỉ là muốn mượn tạm, cứu Tần ca ca…”
“Cái gì Tần ca ca Kiền ca ca, hắn thì tính là cái gì, hắn đáng giá để vận dụng lực lượng bí mật sao?” Diệp Tri Vân giận đến mức muốn nổ tung, đôi mắt xinh đẹp ngưng tụ gió lốc, giống như lúc nào cũng có thể có sóng to ngập trời.
Nghe ông nói Tần Nguyên Quân như vậy, Tô Mạt không nói gì nữa. Trong lòng nàng, Tần Nguyên Quân đã là người nhà của nàng rồi.
Diệp Tri Vân cũng thế, vì vậy nàng dứt khoát không nói lời nào.
Diệp Tri Vân trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi như thế nào không nói? Chẳng lẽ vì cứu một Tần Nguyên Quân mà một đống người phải ૮ɦếƭ, ngươi cảm thấy như vậy là có lời?”
Tô Mạt không nói.
Diệp Tri Vân lại càng tức: “Ngươi không cần học tiểu tử kia, không có lý sẽ không lên tiếng. Ngươi cho rằng các ngươi giả câm điếc ta sẽ mềm lòng. Ta nói cho các ngươi, muốn ta ૮ɦếƭ thì có thể, nhưng muốn lấy huyền băng châu thì nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Tô Mạt nhu thuận nói: “Cha nuôi, chúng con sai rồi.”
Diệp Tri Vân thấy nàng nhận sai, tựa hồ cũng không còn giận như vừa rồi: “Biết sai là tốt rồi.”
Tô Mạt lại hỏi: “Cha nuôi, vậy cha có thể nói cho chúng con biết vì sao không thể mượn huyền băng châu được không? Cũng không phải chúng con không trả.”
Cơn giận của Diệp Tri Vân thoáng cái vọt lên, “phanh” một tiếng ***ng vào xà ngang sau đó ngã xuống, tức tới mức hai mắt trợn trắng: “Chớ cùng ta nói chuyện, đều đi ra ngoài, đi ra ngoài!!!!”
Tô Mạt không thể làm gì khác hơn đành phải đi ra ngoài. Lưu Vân Lưu Hỏa ở ngoài vẻ mặt đồng tình nhìn nàng.
Mấy người tránh Diệp Tri Vân, Tô Mạt hỏi: “Vương gia đâu?”
Lưu Vân nói: “Sáng sớm đã trốn đến nha môn.”
Tô Mạt liếc bọn họ một cái: “Các ngươi cũng không nhắc nhở ta.” Để nàng ngốc như vậy mơ màng tiến vào, bị Diệp lão nhân dạy dỗ.
Lưu Hỏa cười nói: “Tiểu thư, cái này gọi là có nạn cùng chịu. Có cần gọi A Lí đến để sư phụ giáo huấn một chút hay không?”
Tô Mạt dùng mắt khoét hắn: “Đại các lĩnh khi nào thì đến kinh.”
Lưu Vân thấp giọng nói: “Đã đến, đang ở nhã gian trà lâu chờ.”
Trà lâu? Tô Mạt cảm thấy đầu của mình to ra. Tuy rằng bọn họ đều rất lợi hại nhưng cũng đừng lộ liễu như vậy đi. Bất quá đối với đại các lĩnh nàng lại cảm thấy rất tò mò.
Theo lời đồn thì hắn đã ba mươi tuổi, cũng là một nam nhân thần bí lại nguy hiểm.
Mà về võ công, dung mạo cơ hồ không có miêu tả gì, chỉ có một câu: Không có nhiệm vụ nào mà hắn không làm được.
Tô Mạt nói với Lưu Vân: “Đi mời Vương gia nói ta làm điểm tâm, mời chàng đến ăn.”
Chuyện này thường xuyên xảy ra. Hơn nữa cho dù không có loại điểm tâm mới, chỉ cần Tô Mạt ở trà lâu, Vương gia cũng sẽ dẫn người đến.
Tô Mạt dẫn người đi đến trà lâu, đúng lúc trong cung có vài thái giám đến lấy điểm tâm. Hoàng quý phi, Lương phi, Dung tần, Đông cung đều phái người đến.
Tô Mạt nghe giọng nói the thé của họ, so với nữ nhân đấu võ mồm còn hùng mạnh hơn. Nàng cũng không muốn đi qua tham gia, hiện tại những nữ nhân này bị nàng dùng một chút kế sách để cho bọn họ tranh nhau tranh thủ tình cảm, căn bản không có thời gian đến làm khó nàng.
Nàng dẫn người đi đến hậu viện, Trầm lão gia phái người đưa thư đến. Ngoại trừ việc câu thông với nàng còn muốn xin phương thức làm loại điểm tâm mới. Đây cũng là ước định lúc trước, Trầm lão gia núi vàng núi bạc xài không hết, nhưng ông ấy có một ham mê, đó chính là thích ăn điểm tâm.
Theo cách nói của ông ấy, thì ông ấy giống như bị nghiện, trong đầu luôn có một loại cảm giác, cần phải ăn mới có thể bổ khuyết. Nhưng nếu điểm tâm không hợp ý, càng ăn sẽ càng khó chịu.
Sau đó nàng lại để đám người Kim Kết cùng A Thành làm bánh ngọt, ông ấy cảm thấy mình bị hương vị kia bổ sung vào phần khuyết thiếu đó, một ngày một cái cũng đủ để ông bình tĩnh trở lại. Chính vì vậy, cuối năm ông liền phái người đến phía Bắc thương lượng hợp tác, cho Tô Mạt điều kiện hợp tác hậu hĩnh.
Tô Mạt nhanh chóng nhìn một chút để người đưa những thứ này cho Lăng Nhược bí mật sắp đặt.
Nàng mang theo Lưu Vân cùng A Lí đi gặp đại các lĩnh Tiêu Vũ Lâu, phân phó hạ nhân không được cho ai đến quấy rầy, lại để cho Lưu Hỏa cùng A Thành canh giữ bên ngoài. Trừ Hoàng Phủ Cẩn, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần.
Đi đến trước cửa, Lưu Vân tiến lên gõ cửa, nói: “Đại các lĩnh, thuộc hạ là Cửu các lĩnh Lưu Vân, các chủ đã đến rồi.”
Cửa bị mở ra từ bên trong, một nam nhân có tướng mạo bình thường, vóc dáng đầy đặn, biểu tình đơn điệu đứng ở trong cửa, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tầm mắt ngưng lại trên gương mặt Tô Mạt. Hắn khom người hành lễ, âm thanh tôn kính nói: “Các chủ.” Sau đó mời bọn họ vào.
Tô Mạt bước vào trong phòng, quay đầu nhìn nam nhân cao ngất trầm tĩnh đang ngồi dưới cửa sổ, vì là ngược sáng nên trong nhất thời không nhìn rõ được.
Nàng không đi qua mà chỉ ngưng mắt nhìn hắn. Nam nhân này thâm trầm kín đáo giống như giếng cổ không gợn sóng. Hắn thế nhưng không đứng dậy hành lễ với nàng?
Nàng khẽ nhướng đuôi lông mày.
Kỳ thật Lưu Vân cũng chưa thật sự gặp qua đại các lĩnh. Thấy hắn như thế không khỏi kinh ngạc, muốn nhắc nhở nhưng lại khiếp sợ uy áp của hắn, nói không ra lời.
Nam nhân kia quay đầu ngưng mắt nhìn Tô Mạt, cười nhẹ: “Tô tiểu thư đã đến.”
Hắn gọi nàng là Tô tiểu thư, chỉ sợ là không thừa nhận thân phận các chủ của nàng.
Tô Mạt cười, không sao, dù sao các chủ là do Hoàng Phủ Cẩn cho nàng, người khác tự nhiên sẽ không phục, nàng cũng sẽ không để ý.
Tô Mạt thấy hắn không có ý định đến đây, nàng tất nhiên sẽ không đi qua đó. Nàng khẽ cười nhìn hắn: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay đã được gặp mặt.”
Tiêu Vũ Lâu cười nhẹ: “Chỉ sợ Tô tiểu thư cảm thấy cũng bình thường thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, hắn liền trực tiếp từ sau án thư “nhẹ nhàng” đi ra. Tô Mạt khẽ kinh ngạc, phát hiện Tiêu Vũ Lâu thế nhưng ngồi xe lăn.
Tiêu Vũ Lâu điều khiển xe lăn đến trước mặt Tô Mạt thì dừng lại, tao nhã hành lễ của Thái Bình các: “Tiêu Vũ Lâu tham kiến các chủ.”
Tô Mạt đáp lễ: “Tiêu công tử về sau không cần đa lễ.”
Sau đó nàng để cho Lưu Vân đi gọi trà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc