Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 48

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tuy rằng nàng phụng mệnh đại phu nhân đi tiếp cận Cố di nương, kỳ thật Cố di nương căn bản là biết, còn cười nói mình không ngại.
Bất tri bất giác trái tim mình đã bị Cố di nương chinh phục, nàng đã gặp qua nữ nhân đáng yêu nhất.
Nàng vì Cố di nương ở trước mặt Vương phu nhân làm rất nhiều che dấu, nhưng sau cùng, vẫn bất lực, dù sao so với đương gia chủ mẫu, nàng bất quá cũng chỉ là tiểu nha hoàn.
Cho dù là hiện tại, làm đại a đầu bên cạnh phu nhân, có thể nói bị loại bỏ vẫn là bị loại bỏ, rất nhiều chuyện chỉ cần phu nhân không nghĩ nàng biết nàng sẽ nói không biết.
Ví dụ như lần này......
Tô Nhân Vũ nhẹ nhàng mà à lên một tiếng,“Đem quả cầu bạc lại đây cho ta.”
Hỉ Thước đem quả cầu bạc vẫn còn nguyên vẹn được nắm chặt trong cánh tay bị đốt cháy, đặt ở trên bàn.
Tô Nhân Vũ phất phất tay, cho nàng đi xuống, hắn không muốn chính mình trở nên ngơ ngẩn.
Quả cầu bạc đã gần như biến hình, tựa như......
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, hắn chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt......
Qua mấy ngày, Vương phu nhân sai người đem tứ tiểu thư tạm thời an táng ở Lăng Hư quan, chờ một thời gian nữa rồi đưa về phần mộ tổ tiên.
Kim Kết khóc đến tê tâm liệt phế, dập đầu xin lão gia phu nhân cho nàng ở trước mộ phần của tiểu thư để giữ đạo hiếu, không muốn tiểu thư cô đơn một cá mình.
Tô Nhân Vũ tinh thần hoảng hốt, tựa hồ đối tứ tiểu thư một chút cũng không thèm để ý, tất cả mọi chuyện đều do Vương phu nhân làm chủ.
Vương phu nhân cảm thấy Kim Kết đối với chủ tử trung nghĩa, liền khích lệ, nói:“Ngươi đi tu hành, sau ba năm, ta đi đón ngươi. Về sau, ngươi chính là nghĩa nữ của ta.”
Kim Kết cảm thấy chân tay rã rời, dập đầu, đứng lên đi ra ngoài, được một đoạn liền ngã quỵ.
Mụ mụ hoảng hốt ôm nàng đem đi, về nhà mời đại phu đến xem.
Nay nhìn toàn bộ trong nhà, khắp nơi đều hợp ý mình, Vương phu nhân thật là vui sướng.
Lập tức cho người bắt tay vào làm ở sân phía đông một hoa viên đẹp nhất, cấp cho đại tiểu thư một tòa lầu đẹp đẽ quý giá.
Tô Nhân Vũ vì đại hỏa hoạn nên bị thương, hơn nữa tâm bệnh phát tác, không có tâm lực, tất cả mọi việc đều do phu nhân làm chủ.
Nay ở Tô phủ, Vương phu nhân nói một không ai dám nói hai, một tay che trời.
Nàng ngay cả nằm mơ cũng không ngờ tới, thật là đắc ý.
Tháng ba cảnh xuân rất đẹp, trăm hoa nở rộ, Xuân Thủy trường thiên.
Trên một chiếc thuyền lớn đi về hướng bắc, một có một tiểu cô nương bảy tuổi, mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, ghé vào lan can của nhìn một màu trời nước.
Mây trắng bay, thuỷ điểu bay tán loạn, nắng và mây cũng bồi hồi.
Thật sự là một bức tranh xinh đẹp.
Người chung quanh đều ghé mắt xem nàng, tuy rằng là một tiểu nha đầu, nhưng lại có khí chất lạnh nhạt siêu thoát, lại giống như là người xuất gia tu hành trăm ngàn năm, làm cho người ta cảm thấy yên tĩnh bình thản.
Từ làn da trắng hồng, bị ánh mặt trời nhuộm đẫm, đôi mắt to đen bóng, lông mi thật dài, lớn lên nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Con người đó ở ngay trước mắt, nhưng có một cái gì đó thăm thẳm, làm cho người ta có một cảm giác sợ hãi không dám tới gần.
Dung mạo như thiên sứ, khí thế như ma quỷ, lạnh lùng tàn nhẫn, làm cho người ta không dám nhìn lâu.
“Mạt Mạt, Mạt Mạt, ngươi đọc xong chưa, lại đi ra đây mà nhàn hạ!”
Một tiểu nha đầu bảy tám tuổi khác, cài trâm trên đầu, xinh đẹp như nhau, cũng là mày rậm loan mâu, bộ dạng rất lanh lẹ.
Một giọng nói khỏe mạnh sáng sủa hơi thở đập vào mặt.
Mọi người thầm khen hai tiểu nha đầu xinh đẹp.
Hồ Tú Hồng nguyên bản là có một đôi mắt khi cười, loan loan giống trăng non, nhưng lúc trợn tròn, cũng rất lớn.
Giống như con hổ nhỏ, hung hăng.
Tô Mạt quay đầu, miễn cưỡng nhìn nàng cười,“Tiểu cầu vồng, ngươi hung hăng cái gì, ta đã sớm đọc xong rồi.”
Hồ Tú Hồng lập tức nhíu mày,“Không công bằng.”
Trước đây, nàng cùng Tô Mạt tốc độ giống nhau, sau lại phát hiện Tô Mạt càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, cơ hồ là nhanh gấp mấy lần nàng, hơn nữa đọc rồi sẽ không quên.
“Chúng ta trở về lấy sách xác nhận.”
Hồ Tú Hồng cuồng đọc sách, nếu sinh ra ở hiện đại, chắc chắn là thầy giáo cha mẹ sẽ rất thích đứa nhỏ này.
Tô Mạt bị nàng kéo mạnh mẽ giãy dụa, không muốn vào khoang thuyền,“Không cần, ta không cần đi. Ta muốn xem cảnh sắc.”
Giống như nơi đó có cái gì giông như ác ma không muốn đối mặt.
Hồ Tú Hồng cười khanh khách đứng lên,“À, ngươi sợ Tĩnh thiếu gia đúng không.”
Tô Mạt lập tức che mặt, không biết nói thế nào, lại bị Hồ Tú Hồng mạnh mẽ lôi đi.
Hồ đại phu đang nhâm nhi bên ly trà, ngồi trên ghế bên cạnh là một thiếu niên tuấn mỹ vô song, thần thái biếng nhác. Thiếu niên với cái trán cao trơn bóng, đôi mắt sâu thẳm, cặp lông mi cong dài cao ✓út so với nữ hài tử còn xinh đẹp hơn. Khí chất cao quý lạnh nhạt, giống như một vị tiên mắc đọa dưới trần gian cao cao tại thượng. Nhưng ánh mắt nhìn Tô Mạt lại cực kì dịu dàng, lúc hắn mỉm cười với nàng lại quyến rũ mê hoặc lòng người, hào hoa phong nhã.
Hắn luôn bất động nhưng lúc đùa giỡn Tô Mạt thì tà mị vô cùng...... Tô Mạt không làm cách nào trừng trị được hắn đành phải bĩu môi không thèm để ý đến hắn.
Hắn nháy mắt với Tô Mạt một cái, trêu nàng nói :“Tiểu nha đầu, sau này ngươi có chắp cánh cũng không thể bay được, chỉ có thể ngoan ngoãn làm tiểu nương tử của ta thôi.”
Tô Mạt vẻ mặt đau khổ, oán hận nói :“Ai muốn làm tiểu nương tử của ngươi.”
Nhớ tới chuyện đó nàng liền tức giận, hận không thể đập nát khuôn mặt tuấn tú kia.
Hồ đại phu cười tủm tỉm không nói gì, Hồ phu nhân ngồi ở một bên may vá quần áo cho bọn họ, nàng cười vô cùng ôn nhu :“Các ngươi không được khi dễ Mạt Mạt.”
Tĩnh thiếu giương cặp lông mày xinh đẹp lên :“ Tiểu Mạt Lị*(bông hoa nhài nhỏ), muốn uống trà hoa nhài không? Thơm lắm đó.”
Tô Mạt bĩu miệng, trừng mắt liếc Hồ Tú Hồng một cái:“ Không thèm chơi cùng ngươi nữa…ngươi giỏi lắm!”
Mọi người cười ha hả.
Tô Mạt lách mình vào phòng, nàng cùng Hồ phu nhân, Hồng Nhi ở chung một phòng, lúc nàng định đóng cửa, Tĩnh ác ma một cước chắn ở cửa, nàng không sao đóng cửa được.
Hắn đạp cửa ra, lập tức bế nàng trên tay, sau đó quay người lại đá cửa, ôm nàng lăn trên giường:“Tiểu nương tử, nàng tức giận rồi.”
Tô Mạt cau mày, ý không vui :“Ta mới bảy tuổi nha, ngươi có thể hay không đừng đói bụng ăn quàng chứ.”
Tĩnh ác ma cười sang sảng, ôm nàng nằm nghiêng ở trên giường :“Ta đã làm cái gì? Bất quá là nhìn nàng tâm tình không tốt nên lại đây dỗ dành nàng thôi. Nào, ngủ một giấc đi, qua mấy ngày nữa đến Trình Châu ta sẽ dẫn nàng thăm thú khắp nơi.”
Tô Mạt bĩu môi không thèm để ý đến hắn, hắn tuy mới mười bốn tuổi nhưng lại giống một đại nam nhân.
Nàng mới bảy tuổi đầu, dậy thì lại chậm.
Con ngươi của hắn thâm trầm lại, cúi đầu xuống uy Hi*p nói :“Nếu nàng lại giãy dụa, ta liền hôn nàng.”
Nàng thật sự rất đáng yêu, có đôi khi khôn khéo cơ trí, có lúc lại đãng trí, quả thực rất giống như 乃úp bê sứ, mũm mĩm trắng mịn, làm cho hắn cơ hồ nhịn không được muốn nuốt sạch nàng.
Thời đại này là thế giới của nam nhân, mười ba bốn tuổi đã trưởng thành, có người bắt đầu nạp thê tử, cho dù không nạp thê tử, ít nhất cũng có nha đầu thông phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc