Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 478

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Mọi người đi rồi, đại tiểu thư ngồi xuống trước mặt Tần Nguyên Quân, ôn nhu nói: “Chàng là ai cũng không biết, hay đã quên cả cách nói chuyện rồi?”
Tần Nguyên Quân nhìn nàng, thấy nàng xinh đẹp giống như hoa ngọc lan ngoài cửa sổ không khỏi cười cười.
Đại tiểu thư cổ vũ hắn, nói: “Chàng không nhận ra ta, vậy có thể nói chuyện hay không? Chàng tên là gì?”
Tần Nguyên Quân nghiêng đầu, đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ. Hắn ôm đầu lăn lộn, hô lớn: “Đau… đau!!!”
Dường như vô cùng đau đớn, hắn kêu lên thảm thiết giống như con thú bị thương, đập đầu vào tường.
Tô Mạt và Hồ tiên sinh thấy vậy vội vàng chạy đến, một người điểm huyệt một người thi châm cho hắn.
Tần Nguyên Quân thấy cây châm vàng óng, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhìn cây châm chằm chằm.
Tô Mạt chấn động, ngăn Hồ tiên sinh, nói với Tần Nguyên Quân: “Cây châm này không phải châm huynh, đây là để châm người xấu.”
Dường như trong đầu Tần Nguyên Quân có hình ảnh lướt qua, môi cũng trở nên tím tái, đầu lại vô cùng đau, thật giống như cây châm kia chui vào trong đầu hắn. Hắn thống khổ mặt nhăn thành một cục.
Hồ tiên sinh thừa cơ cắm châm vào huyệt đạo của hắn khiến hắn ngất đi. Sau đó ông bắt mạch cho Tần Nguyên Quân, lại phát hiện vì hắn mới tỉnh lại khiến mạch toàn thân trở nên rõ ràng, mạch tượng xảy ra biến hóa, hắn đột nhiên nói: “Ngày đó ngươi có kiểm tra đầu của hắn không?”
Tô Mạt lắc đầu: “Thời điểm con trở về huynh ấy đã hôn mê, về sau thì giúp huynh ấy trị liệu. Huynh ấy là bị người đánh vào đầu khiến cho tụ huyết.”
Hồ tiên sinh vuốt râu trầm ngâm, ra hiệu cho nàng đi ra ngoài cùng mình. Ông trầm trọng nói: “Ta nghi rằng có người đã thi châm cho hắn. Trên giang hồ có loại bàng môn tả đạo này, đem châm phong bế huyệt đạo khiến cho người ta tê liệt hôn mê hoặc si ngốc.”
Tô Mạt bừng tỉnh đại ngộ: “A, con biết. Sao con lại không nghĩ đến việc này cơ chứ?”
Trong thời gian ngắn nàng chỉ có thể dùng kim châm đánh vào huyệt vị của kẻ địch, khiến cho địch nhân xuất hiện tình trạng giống như trúng gió. Muốn lấy kim châm ra phải dựa vào dược thảo.
Nếu là có người có thể dùng châm phong bế huyệt vị hắn lâu như vậy mà hắn không ૮ɦếƭ, vậy…. Người này có bao nhiêu lợi hại?
Hồ tiên sinh biết nàng theo Hoàng Phủ Cẩn học võ công mới tên thiên thủ Quan Âm liền để cho nàng biểu diễn hai chiêu. Mười đầu Ng'n t của Tô Mạt giống như đánh đàn, kim châm lòe lòe cắm vào tường.
Hồ tiên sinh liên tục gật đầu: “Không tệ, đã có vài phần thành thạo. Nếu phóng châm vào huyệt đạo của kẻ địch, kẻ địch có ૮ɦếƭ ngay hay không?”
Tô Mạt lắc đầu, một chút cũng không nắm chắc.
Sắc mặt Hồ tiên sinh trầm trọng, nói: “Mời vương gia đến thương lượng.”
Tô Mạt tự mình đi gọi Hoàng Phủ Cẩn đến, hắn nghe hai người nói xong, nói: “Ta có thể dùng nội lực thử xem.”
Tần Nguyên Quân đã mê man, đại tiểu thư ở một bên rơi lệ, Hồ Tú Hồng đang an ủi nàng.
Tô Mạt để cho Hồ Tú Hồng cùng Hồ đại nương trò chuyện cùng đại tiểu thư, bọn họ chẩn đoán một lần nữa cho Tần Nguyên Quân.
Hồ tiên sinh nâng Tần Nguyên Quân dậy để hắn ngồi khoanh chân. Hoàng Phủ Cẩn ngồi phía sau hắn, hai tay đặt trên lưng vận chuyển nội lực thăm dò vào kinh mạch Tần Nguyên Quân.
Hắn sợ thân thể bị bệnh đã lâu của Tần Nguyên Quân không chống đỡ được nên để nội lực thong thả tiến vào, trước khơi thông kinh mạch cho hắn, sau đó dần dần tiến về phía kinh mạch trên đầu. Hắn chỉ dám thăm dò từng chút một, sợ chỉ cần vô ý một chút sẽ khiến cho cây châm đi vào não hắn, vậy chính là trí mạng.
Hồ tiên sinh cùng Tô Mạt cẩn thận bảo vệ Hoàng Phủ Cẩn. Việc này khác hẳn việc nàng cùng hắn luyện công. Việc này càng hung hiểm gấp trăm lần, chỉ cần một sai lầm Hoàng Phủ Cẩn sẽ tẩu hỏa nhập ma, mà Tần Nguyên Quân chính là tử vong.
Thời gian chậm rãi trôi đi, Tô Mạt cảm thấy thời gian dài giống như vài năm. Biểu tình của Hoàng Phủ Cẩn như lâm đại địch ngưng trọng vạn phần, so với khi đối địch cùng Vu Hận Sinh còn nghiêm túc hơn.
Vài canh giờ trôi qua, mặt trời lặn về phía Tây, mồ hôi trên mặt Hoàng Phủ Cẩn làm ướt vạt áo lại bị nội lực làm bốc hơi. Qua vài lần như vậy, rốt cuộc mi tâm hắn cũng buông lỏng, chậm rãi thu hồi nội lực, sau đó thổ huyết.
Tô Mạt vội lấy đan dược được Hồ tiên sinh đặc chế dùng để khôi phục tinh khí cho hắn nuốt vào vài viên. Hoàng Phủ Cẩn nuốt vào, vận chuyển nội lực chạy quanh một vòng, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt trong trẻo, vẻ mệt mỏi đã thành hư không.
“Như thế nào?” Tô Mạt thân thiết nhìn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ sợ sẽ khó giải quyết. Huyệt đạo trên đầu hắn tổng cộng có mười cây châm.”
“Mười cây?”
Tô Mạt kinh ngạc nhìn về phía Hồ tiên sinh, ông cũng bị dọa sợ. Nếu là một hai cây, với nội lực cao thâm của Hoàng Phủ Cẩn là có thể hút ra. Nhưng là mười cây, vị trí lại khác nhau, ảnh hưởng cũng không giống nhau, nguy hiểm tất nhiên cũng sẽ khác nhau.
Rất có thể vòng vòng đan xen, lấy ra cây này, một cây khác sẽ thâm nhập. Chỉ cần vô ý một cái, Tần Nguyên Quân hẳn phải ૮ɦếƭ không nghi ngờ.
Hơn nữa theo phán đoán của Tô Mạt, mười cây châm ở trong đầu Tần Nguyên Quân, cho dù không châm cứu, không ***ng chạm chỉ sợ hắn cũng không thể duy trì trong một thời gian quá dài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc