Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 477

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng lấy tốc độ kinh người lớn lên, nguyên bản vẻ cơ trí cùng trầm ổn không phù hợp với tuổi nay ngày càng trong ngoài hợp nhất, giống như mỹ ngọc được tỉ mỉ mài giũa từ trong ra ngoài, rực rỡ ánh sáng, đẹp không gì sánh được.
Lúc trước còn cảm thấy nàng giống một tiểu quỷ, hiện tại tuổi đã tăng lên, trí tuệ kia liền cùng thân thể nàng hợp lại với nhau sẽ càng thêm mạnh.
Giống như mỹ ngọc tốt nhất, nội ngoại song tu khiến người ta nhìn không ra có điểm nào không tốt.
Thời điểm hắn trầm mặc sẽ thích quan sát nàng, sau đó độc hưởng lạc thú chỉ thuộc về riêng hắn, hắn sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm chính nàng.
Thường thường nàng sẽ nóng nảy ép hỏi hắn, hắn liền ngưng mắt cười ôm nàng ngồi trên đù* mình, nhìn nàng đỏ mặt bỏ chạy.
“Này, chàng không xem công văn, lại nhìn lén ta!!” Tô Mạt bất mãn kháng nghị, nàng bất quá mới nhìn lén hắn, hắn liền nhìn lén lại.
Bộ dáng hắn đẹp như vậy, không phải là để cho nàng nhìn sao.
Hoàng Phủ Cẩn buông Pu't lông sói trong tay xuống vẫy vẫy tay với nàng: “Có mệt hay không, lại đây nghỉ ngơi một chút.”
Kim Kết mang một bộ cờ nhảy tiến vào, từng hạt thủy tinh đều là được đặc chế, bên trong còn có các loại hoa văn khác nhau xếp thành hàng ở trong hộp cờ nhìn phi thường đẹp mắt.
Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng một cái: “Đại quýt tử hiện tại là chưởng quầy tiêu khiển rồi, không phải tháo cửu liên hoàn, thì là đánh cờ, sợ mọi người buồn chán có đúng hay không?”
Kim Kết cười hì hì nói: “Không phải ta sợ Vương gia quá mệt mỏi, tiểu thư ngài nhàm chán sao?”
Cùng Tô Mạt chơi, Hoàng Phủ Cẩn không bao giờ cự tuyệt. Lúc trước hắn rất lạnh lùng, không để ý đến ai. Thật vất vả mới thích một nữ hài tử, cũng không biết nên yêu như thế nào, chỉ hận không thể mang tất cả những gì mình có cho nàng.
Hắn rất thông minh, vào thời điểm Tô Mạt dạy hắn chơi cờ còn có cảm giác thành tựu, sau cũng không cao hứng nổi nữa, hai người căn bản là ngang tài ngang sức.
Vừa bắt đầu Hoàng Phủ Cẩn đã triển khai thế tấn công, hắn thích nhìn hai mắt nàng tỏa sáng, bộ dáng tràn đầy linh khí. Nay nàng đã lớn, là một người khiêm tốn có lễ, rất ít khi có khí thế bức người như trước đây. Chỉ khi chơi cờ cùng nàng mới có thể thấy nàng tràn ngập ý chí chiến đấu giống một con báo nhỏ.
Quả nhiên đuôi lông mày nàng giương lên: “Đại quýt tử, dường như Tĩnh điện hạ có bất mãn với chúng ta nha, khí thế thật hung hăng.
Kim Kết lập tức phối hợp: “Tiểu thư, ta làm lính của người.”
Mấy người ngươi tới ta đi, chơi say sưa cho đến khi một người chạy rầm rầm lên lầu.
Tô Mạt nghiêng đầu thấy Thủy Muội chạy đến, cái trán nàng ướt sũng, kinh ngạc nói: “Có quỷ đuổi ngươi sao?”
Hai má Thủy Muội đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời: “Tiểu thư, tiểu thư, là Tần công tử…. Tần công tử tỉnh!!!”
Tô Mạt cùng Kim Kết nháy nháy mắt, hai mắt vụt sáng.
Ngay lập tức hai người nhảy dựng lên, lớn tiếng hỏi: “Thật?”
Thủy Muội kích động đến mức hai mắt ẩn hiện nước mắt: “Thật… Là thật. Mới vừa rồi Cầu Vồng cùng Hồ tiên sinh sau khi thi châm cho hắn, đại tiểu thư đến nói chuyện với hắn, hắn liền lặng lẽ mở mắt.”
Bọn họ đã tạo nên kỳ tích!!
Tô Mạt cũng không chơi cờ nữa, ném hạt thủy tinh kéo Hoàng Phủ Cẩn chạy: “Nhanh chút, nhanh trở về nhìn xem, chúng ta cũng phải chúc mừng mới được.”
Kim Kết sai người đến thu thập, phải thu thập lại công văn của Hoàng Phủ Cẩn thật tốt, không thể thiếu một trang giấy.
Tất cả công văn đều bỏ vào túi da, sau đó Hình bộ đi theo Hoàng Phủ Cẩn mang theo công văn đi về Hình bộ trước, còn bọn họ thì lên xe ngựa như một làn khói đi về phía Tô gia.
Tô Nhân Vũ cùng Tô Việt vào ban ngày đã đến nha môn, lão phu nhân cùng nhóm hài tử thì ở trong nhà.
Tô Hinh Nhi cũng từ Hương lâu chạy về nhà, hai nhóm người gặp nhau tại cửa.
Mọi người chạy đến tiểu viện của Tần Nguyên Quân. Khí xuân se lạnh, trong viện một gốc hoa ngọc lan cùng khóm hoa nghênh xuân trên núi giả nở thật đúng lúc.
Tần Nguyên Quân dựa vào trên giường đặc chế, trừng mắt mờ mịt nhìn người ở xung quanh, bộ dáng không biết làm sao.
Lão phu nhân lão lệ tung hoành, hai tay hợp thành chữ thập: “A di đà Phật, ông trời phù hộ. Đã báo tin vui cho Tần phu nhân chưa?”
Trương ma ma nói: “Đã đưa bái thiếp rồi ạ.”
Tần Nguyên Quân mở to hai mắt nhìn khắp nơi, không nói một lời.
Minh Nguyệt vội la lên: “Tần công tử, ngài không biết chúng ta sao? Đây là lão phu nhân, đây là đại tiểu thư!!”
Nghe được thanh âm, hắn ngưng mắt nhìn. Hai mắt sáng tinh thuần giống như bầu trời không nhiễm bụi bặm.
Trong lòng đại tiểu thư trầm xuống, đầu Ng'n t khẽ run.
Đám người Tô Mạt vừa chạy về nhà, thấy thế liền kéo Hồ tiên sinh đến một bên hỏi: “Sư phụ, Tần ca ca mất trí nhớ có phải hay không?”
Rất có thể lúc ấy bị đánh đập tệ hại, trong đầu có máu bầm có khả năng đè lên dây thần kinh trí nhớ.
Hồ tiên sinh ngưng mi, vuốt râu suy tư: “Không loại trử khả năng này. Nhưng là lão phu lo lắng, chúng ta vẫn tận tâm trị liệu nên sẽ không có tình huống này. Cho dù có, cũng chỉ là tạm thời. Nhìn lại một chút xem.”
Tần Nguyên Quân tuy rằng mở mắt nhưng lại thuần khiết giống như con cừu, bộ dạng vô tội lại đơn thuần nhìn mọi người, một câu cũng không nói.
Hồ tiên sinh cùng vài người Tô Mạt lại bắt đầu tìm phương thức trị liệu. Dù sao người bệnh tỉnh lại cũng là một kỳ tích, đây là một tiếng bộ lớn. Bước tiếp theo chính là tìm cách khiến hắn khôi phục trí nhớ, khôi phục thể năng.
An Bình công chúa nghe được tin tức cũng dẫn người đến: “Ta đã sai người đi mời ngự y cùng chẩn đoán với Hồ tiên sinh, cùng ra quyết định với mọi người.”
Lão phu nhân nhìn nàng, để nàng ngồi ở bên cạnh, dặn dò: “Ngươi không dễ dàng có thai, hiện tại là những tháng nguy hiểm, không thể có sơ xuất.”
Năm trước An Bình công chúa có thai, được ba tháng thì mất. Vì vậy mọi người trong nhà rất khẩn trương, hiện tại chẩn đoán được nàng có thai nên lão phu nhân để nàng ở trong viện của mình, mọi người sẽ đến thăm nàng, còn nàng không cần ra khỏi phòng, miễn lại có sơ xuất.
An Bình công chúa so với trước kia thì gầy hơn một chút, nhưng tinh thần lại rất tốt. Trên mặt là nụ cười thản nhiên, có thể vì có thai nên dáng vẻ có chút ngượng ngùng và hạnh phúc.
Tô Mạt khẽ cắn cắn môi. Vì sao An Bình mất đứa nhỏ, nàng biết. Ngày đó hỗn đản Tô Trì kia uống R*ợ*u đá An Bình xuống giường mới có thể như vậy. An Bình lại sợ lão phu nhân khổ sở nên mới gạt người. Tô Mạt muốn thay nàng giáo huấn Tô Trì, nàng lại không đành lòng nói là do uống R*ợ*u nên mới như vậy.
Một lát sau Tần phu nhân dẫn theo người nhà tới thăm Tần Nguyên Quân, vừa bước lên liền ôm lấy con.
Hai mắt Tần Nguyên Quân như hắc ngọc vụt sáng, vô tội nhìn bà.
Tần phu nhân vừa thấy thì giật mình, nước mắt chảy ra: “Con của ta, ngay cả mẫu thân cũng không nhận ra?”
Nguyên bản là một phu nhân đoan trang xinh đẹp, chỉ vì chuyện của con mà hai năm nay trở nên già nua, hai bên tóc mai mơ hồ có thể thấy được mấy sợi tóc bạc.
Tần phu nhân nghi hoặc nhìn về phía Tô Mạt cùng Hồ tiên sinh: “Đây… đây là có chuyện gì xảy ra?”
Tô Mạt tiến lên an ủi nói: “Tần phu nhân chớ gấp, vì Tần ca ca mê man lâu, lại vừa tỉnh nên không thể nhớ được mọi việc.”
Trong lòng Tần phu nhân lại càng cảm thấy chua xót. Con mình tỉnh lại lại giống như ngốc tử. Nên như thế nào thì mới tốt, tỉnh thì tốt hay bất tỉnh mới tốt?
Tô Mạt để mọi người làm việc của mình, không cần vây quanh hắn. Thấy vậy lão phu nhân mời Tần phu nhân đến phòng bà uống trà nói chuyện, để đại tiểu thư cùng vài nha đầu ở lại trông chừng Tần Nguyên Quân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc