Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 476

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Một khi có nhân vật khả nghi, lập tức truy bắt.
Vì vậy trừ bỏ cửa thành canh gác sâm nghiêm, bên trong thành thật ra trị an vô cùng tốt. Người an phận thủ thường không ra ngoài chỉ đi lại trong thành cực kỳ tiện nghi.
Lưu công công vẫn bị nhốt tại lãnh cung, mà Thư Hùng Song Sát bị Hoàng Phủ Cẩn phế võ công, sau đó giao cho hình bộ để viết tấu chương đưa lên hoàng đế. Hơn nữa trước đó Tiền cô cô cũng đã bẩm báo qua nên Hoàng Phủ Cẩn cũng không bị hoàng đế chỉ trích, ngược lại vẻ mặt đối với hắn cũng ôn hòa chút, thậm chí còn thưởng hắn không ít này nọ, lại thêm hai thôn trang, nói là chờ khi hắn thành thân thì tặng cho Vương phi.
Hoàng Phủ Cẩn dĩ nhiên sẽ để cho Lưu Vân đưa cho Tô Mạt.
Tô Mạt nắm chặt thời gian, dẫn theo người của nàng đi xây dựng trà lâu.
Bởi vì năm sau sẽ là kỳ thi xuân, sau đó còn có thi đình, thí sinh các nơi đều tụ tập tại kinh thành.[Thichtruyen.com]
Có thể lên kinh đi thi, tuyệt đại đa số đều là những đệ tử có tiền, những thí sinh con nhà nghèo lại rất ít.
Bọn họ tất nhiên sẽ ở khách điếm tốt nhất, dạo phố hoa, ăn uống tại những tửu lâu trà lâu đặc sắc.
Lấy tên tuổi Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, trà lâu nàng mở, bên trong lại có bánh ngọt điểm tâm độc đáo, chẳng lẽ bọn họ không đến?
Đến lúc đó, những thí sinh nổi danh vì tỏ vẻ chính mình đặc biệt, trước tiên sẽ đến đây, những người khác tự nhiên cũng sẽ theo đó mà đến. Tô Mạt lại để cho người ta quảng cáo, tuyên truyền xung quanh, buôn bán há có thể không tốt?
Nhưng thái độ Tống gia lại làm Tô Mạt cảm thấy kỳ quái. Lẽ ra bọn họ đi Tống gia bắt Thư Hùng Song Sát, Tống gia cũng không nên thờ ơ mới đúng. Hoặc nên tỏ mình trong sạch không có quan hệ với Thư Hùng Song Sát, bị hãm hại cũng tốt. Hoặc đến khởi binh vấn tội, trách bọn họ tự tiện xông vào Tướng phủ cũng tốt, mà không phải gió êm sóng lặng như vậy, khiến nàng nhìn không thấu.
Hơn nữa, Thái tử cũng không có động tĩnh gì.[truyện chỉ được đăng tại Thichtruyen.com]
Tô Mạt cảm thấy bọn họ có cao nhân chỉ điểm, cho nên địch bất động ta bất động. Nàng cũng đơn giản lấy tĩnh chế động, chỉ để cho nội gián lén lút chú ý, mặt ngoài thì nàng gióng trống khua chiêng mở trà lâu.
Trả qua quá trình mở hương lâu, trà lâu lại càng thêm thoải mái đơn giản, một người đến quấy rối cũng không có. Nhóm quan to quý nhân đều cố ý mua nhiều điểm tâm về để nếm thử, hơn nữa cơ hồ 80% mọi người đều trực tiếp làm đơn đặt hàng, yêu cầu số lượng mỗi ngày là bao nhiêu.
Tô Mạt tự đặt tên cho trà lâu của mình, gọi là: Trà lâu tương lai.
Trà lâu được mở trên phố là một tòa lầu hai tầng bảy gian, mái nhà vểnh cong, rường cột chạm trổ.
Tầng thứ nhất tầng thứ hai được bài trí xa hoa, bên trong bày những bàn vuông sơn màu đen chỉnh tề ngăn nắp, một bàn bốn ghế, giữa các bàn co những bình phong được đề những bài thơ để ngăn cách.
Trà lâu ngoài các loại bánh ngọt còn có các điểm tâm tinh xảo, các giống trà tốt nhất, trà sữa, nước trái cây, R*ợ*u trái cây….
Mặt sau trà lâu là vài sân viện nối liền nhau phân ra thành lập không ít nhã gian, bên trong trang hoàng tinh mỹ, phong cách đa dạng, tinh xảo thanh u, thực thích hợp để mọi người tán gẫu kết bạn.[Thichtruyen.com]
Những đầu bếp làm điểm tâm mặc áo sa mỏng màu trắng, trên đầu đội mũ cánh chuồn dành cho đầu bếp. Quần áo của tất cả mọi người nhìn thì thấy quái dị, nhưng lại cảm thấy tuấn tú nói không nên lời.
Mà gã bồi bàn bên trong đều là những thiếu niên tuấn tú mười lăm mười sáu tuổi, áo ngắn gọn gàng sạch sẽ, quần áo được làm cho phù hợp với công việc khiến bọn họ đặc biệt có tinh thần. Thanh âm đặc biệt trong trẻo khiến cho người ta nghe thấy là quên hết thế tục, lại xứng với trà bánh tinh xảo kia, cảm thấy đó là một loại hưởng thụ cao quý.
Những gã sai vặt này kỳ thật là do đám ăn mày âm thầm điều tra nghe ngóng, nghe nói có một người môi giới từ phía nam mua một đám tiểu đồng tuấn tú, tính toán mở một trà lâu nhỏ trong Kinh.
Kết quả bị Tô Mạt xử dụng mánh khóe, ở trên thuyền bọn họ dọa vừa đến Kinh thành sẽ có thị mậu tư, lại có hình bộ, khiến người môi giới kia sợ tới mức rắm cũng không dám phóng, cuối cùng Tô Mạt cho hắn tiền vốn chuộc mười sáu gã sai vặt.
Những người này hoặc là những người khốn khổ, hoặc là những người trước đây bị những tên lừa đảo lừa gạt không nhớ được quá khứ. Nay Tô Mạt trả thù lao cho họ, mướn bọn họ làm gã sai vặt, bọn họ cũng không nghĩ về nhà nữa.
Tô Mạt lại sai người mời một lão tú tài lười biếng hết ăn lại nằm không thể vào trường học, tuy có học vấn nhưng luôn lỗi thời.
Trà lâu mướn một ma ma chuyên phụ trách cuộc sống của hắn để hắn viết chữ cho trà lâu, sau đó lại dạy những thiếu niên kia đọc sách, nếu học tốt thì có thể đi thi.
Bận rộn như vậy đảo mắt đã tới năm thứ ba.
Trong hai tháng này, vì được những người khách quan tâm nên trà lâu dị thường náo nhiệt.[truyện chỉ được đăng tại Thichtruyen.com]
Trà lâu tương lai lại xây thêm một quán ở phố đối diện, mỗi ngày tràn ngập khách.
Tô Mạt vì bảo trì sự hưởng thụ cao quý của khách nhân để họ vừa cảm thấy hư vinh vừa nhận được sự thỏa mãn tốt nhất nên nàng không mở thêm chi nhánh ở kinh thành cùng những nơi khác.
Điều này khiến cho trà lâu tương lai trở thành một truyền kỳ trong kinh thành, đánh dấu công trình ở kinh thành. Phàm là những người đến kinh thành, nếu chưa tới trà lâu tương lai, vậy thì không thể coi là đã tới.
Vì để cho những người bình dân cũng có thể hưởng thụ loại không khí này, Tô Mạt xác định mỗi tháng sẽ có hai ngày ưu đãi giá đặc biệt rẻ. Ngoại trừ những nhã gian thì cả mặt tiền của trà lâu đều tham gia hoạt động này. Mà những nhóm thân sĩ tự nhận là có tiền có địa vị bởi vì hai ngày này có giá ưu đãi, thu hút bình dân, bọn họ sẽ tự động đi nhã gian hoặc ở nhà không đến để tránh tự hạ thân phận.[Thichtruyen.com]
Cũng bởi vì vậy mà buôn bán càng thêm náo nhiệt.
Tháng này Lễ bộ sẽ cử hành khoa thi Hội, những thí sinh tới tham gia kỳ thi chiếm hết tất cả chỗ ngồi. Bọn họ cao hứng bàn luận, múa Pu't vẩy mực đầy một mặt lại một mặt bình phong.
Tô Mạt cũng không hạn chế bọn họ vẽ lên đó. Những thí sinh này không biết chừng sẽ công thành danh toại, những bức tranh này về sau sẽ trở thành những bức vẽ đẹp của danh nhân.
Nàng đứng trong một căn phòng trên lầu nhìn đại sảnh phía đối diện khách đến khách đi, rất là thích ý. Nàng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn bên cạnh. Người này thật là kỳ quái, nam nữ người ta đều muốn bảo trì riêng tư cùng không gian riêng của mình, hắn thì tốt rồi, càng ngày càng thích dính lấy nàng ở chung một chỗ.
Thời gian làm việc hôm nay hắn còn cầm công văn đến trà lâu của nàng, ngồi im lặng ở chỗ kia phê duyệt công văn, một chút cũng không ầm ỹ làm phiền nàng nhưng lại khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng.
Tuy rằng hai năm trước hắn không nhận được câu trả lời minh xác của bệ hạ về việc cầu hôn, nhưng từ trước đến giờ hắn đều làm theo ý mình. Nếu Tô Mạt cũng thích hắn, vậy hắn liền thuận lý thành chương để nàng trở thành người của hắn.
Vì vậy tuy Tô Mạt đã lớn, nhưng hắn vẫn không dám nhổ răng cọp đến Tô gia cầu hôn.
Lấy về nhà cũng cần để nàng lớn lên, vì vậy hắn cũng chưa sốt ruột, mặc kệ có thời gian hay không đều phải đến cạnh nàng.
Nàng luôn nói hắn ở nơi này cũng phải làm việc, còn không bằng làm xong việc ở nha môn rồi đến. Thế nhưng hắn không chịu, cũng không nói cho nàng biết đây là thú vui của riêng hắn.[truyện chỉ được đăng tại Thichtruyen.com]
Mỗi ngày được thấy nàng khác với bản thân tự soi gương, soi gương sẽ không cảm thấy có biến hóa gì.
Nàng trong mắt hắn giống như một gốc mầm non đang chậm rãi lớn lên. Nhất là sáu tháng cuối năm ngoái, quả thực khiến người ta kinh ngạc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc