Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 475

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng, tự trách:“Xin lỗi, ta ngủ quên, hại nàng gặp ác mộng.”
Hắn vỗ lưng nàng, rất nhẹ, rất nhẹ, động tác hết sức tự nhiên, không chút lúng túng.
Mạt nhi của hắn rất kiên cường. Nhưng nàng cũng rất lương thiện. Nàng thông mình, nhưng nàng chưa từng trải qua cuộc sống kinh khủng đó, chưa từng nghĩ răng trên đời sẽ có những chuyện đó. Là hắn, là hắn đã kéo nàng tới vũng bùn này.
Tô Mạt từ từ nín, nghẹn ngào nói:“Muội không sợ, nhưng mà, mỗi lần nghĩ tới huynh là con của hoàng hậu, muội không chịu được. "
“Mạt nhi, yên tâm, không ai thương tổn chúng ta được, ai cũng không được.”
Tô Mạt rầu rầu, tiếng như muỗi kê : " Muội không muốn ở đây nữa. Đưa muội đi đi ! "
Người, có đôi lúc nản lòng. Nàng mệt, mệt lắm.
" Được ! Ta đưa nàng đi. "
Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt nàng, không cho nàng có một chút cảm giác khủng hoảng, không cho nàng có một chút cảm giác không an toàn nào nữa.“Ta không cần ngôi vị hoàng đế, không cần quyền thế, cũng không phải con hoàng hậu. Hắn sẽ không cản ta. Mạt nhi, đừng sợ!”
Tô Mạt mơ mơ màng màng dựa vào lòng hắn ngủ. Mở mắt ra thì thấy trời sắp sáng.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn ngồi dựa vào góc giương, mắt nhìn nàng không chút mệt, cũng không có dời tầm mắt. Lúc nò, hắn cũng nhìn nàng như vậy, cho nàng ấm áp, cho nàng yên tâm.
Nàng hít mũi : " Không được cười muội. "
Hoàng Phủ Cẩn hôn nhẹ lên mũi nàng, trán đặt lên trán nàng : " Bộ dạng nào của nàng ta cũng yêu. "
Tô Mạt hôn phớt qua má hắn, ngượng ngùng nói:“A, muội phải về nhà , đêm qua đại ca Thành thân, giờ mà còn chưa về sẽ bị người nói. "
Hoàng Phủ Cẩn cười cười :“Không sợ, ta sai A Lí tới báo trước rồi. Rửa mặt chải đầu xong, ta qua đó với nàng. "
Huynh đệ Đinh Tiểu Căn đi vào chúng với Kim Kết cùng Thủy Muội, giúp hai người sửa soạn.
Tô Mạt kinh ngạc :“Các ngươi đến đây lúc nào?”
Tô Mạt kinh ngạc nhìn hai người: “Các ngươi đến đây lúc nào?”
Kim Kết cười nói: “Đêm qua tiểu thư đi rồi, đợi cho đám người trong phủ ồn ào rời đi, Lan tỷ cũng để người đưa chúng ta tới đây.”
Hai má Tô Mạt nóng lên, sẵng giọng: “Lăng Nhược cũng dám đưa các ngươi tới để treo ghẹo người.”
Mấy người thay đổi xiêm y, sau đó ngồi xe trở về Tô phủ.
Tô Việt tự mình ở ngoài đại môn tiếp đón bọn họ, Đại tiểu thư cùng vài người chờ ở cổng trong không thiếu được màn trêu ghẹo Tô Mạt.
Tô Hinh Nhi cười nói: “Mạt Nhi, Đại ca thành thân sao giống như muội xuất giá vậy?”
Tô Mạt làm mặt quỷ nói: “Muội da mặt dày, không sợ.”
Tô Việt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi tìm Tô Nhân Vũ nói chuyện, Tô Mạt cùng các tỷ tỷ mang theo nha hoàn đi thỉnh an lão phu nhân.
Trên đường Đại tiểu thư nói: “Đúng rồi, Mạt Nhi. Đêm qua sau khi Thái tử đến cũng đã cho người dẫn Lương Đệ của hắn đi rồi.”
Tuy rằng Tô Mạt không ở đây nhưng mọi chuyện cũng đã được xử lý tốt, vì vậy đêm qua nương theo ngày đại hỉ của Tô Trì và công chúa, thừa dịp đủ loại bách quan quyền quý ở đây uống rượu mừng, Tô Nhân Vũ tự mình công khai thân phận đứa trẻ bị bỏ rơi của Tô Văn Nhi, nàng không phải nữ nhi Tô gia. Mà Thái tử lại coi trọng nàng, nàng cũng nguyện ý hầu hạ Thái tử, vì vậy nàng liền theo Thái tử vào Đông cung.
Về phần có được làm Lương Đệ hay không, không phải chuyện của bọn họ.
Nhớ tới chuyện đêm qua, Đại tiểu thư thấy mình không chút gợn sóng. Hay nói chính xác hơn, nhờ Thái tử mà nàng đã không còn cảm xúc gì.
Khi hắn nhìn về phía nàng, tuy rằng ánh mắt kia ấm áp quấn quýt si mê, nhưng nàng không hề rung động.
Thời điểm hắn nghe thấy phụ thân ở trước mặt mọi người nói ra thân thế của Tô Văn Nhi, giao Tô Văn Nhi cho hắn, nàng có thể thấy được vẻ ngạc nhiên trên gương mặt hắn, dường như hắn không đoán được phụ thân sẽ ở trước mặt mọi người làm ra chuyện như vậy.
Dù sao đây cũng không phải chuyện gì tốt.
Vì danh dự của Tô gia, cho dù Tô Văn Nhi là nữ nhi thân sinh thì như thế nào, chỉ cần tộc trưởng đồng ý, nàng chính là đứa trẻ bị vất bỏ, không chút nào lưỡng lự.
Đây, là gia tộc.
Vào phòng lão phu nhân thỉnh an, sau đó mọi người cùng đi đến đại sảnh. Lão phu nhân cùng Quốc Công ngồi ở ghế trên chờ Tô Trì cùng An Bình công chúa kính trà.
Vì Hoàng Đế nói gả Công chúa đến Tô gia làm vợ, mà không phải Tô Trì đi phủ công chúa làm phò mà, nên An Bình công chúa phải kính trà.
Mọi người đưa lễ vật, An Bình công chúa cũng tặng cho nhóm tiểu thư đôi giầy, còn công tử là vớ giày.
Những thứ này vốn không cần, nhưng nàng thích tỷ muội Tô gia, cảm thấy thoát ly được hoàng cung lạnh như băng là chuyện may mắn nhất trong đời, nên nàng thực lòng muốn tới Tô gia làm vợ, vì vậy đã học rất nhiều từ các ma ma.
Các trưởng bối thưởng hồng bao, sau đó chuẩn bị để cho Tô Nhân Vũ mang đôi tân nhân vào dập đầu với bệ hạ và Quý phi.
Tô Mạt lặng lẽ quan sát, phát hiện An Bình công chúa tuy rằng vui mừng, nhưng trong nụ cười kia luôn mang theo vài phần cô đơn, mà vẻ mặt của đại ca lại cứng ngắc, nhìn không ra có điểm vui mừng, không khỏi thở dài trong lòng. Dù sao không phải đôi vợ chồng nào cũng có thể cầm sắt hài hòa.
Hơn nữa những lời đồn đãi về vị đại ca này… Nàng mím môi.
Mọi người dùng bữa, còn Tô Nhân Vũ thì mang đôi tân nhân tiến cung. Hoàng Phủ Cẩn và Tô Việt thì cùng nhau đi nha môn, Tô Mạt cùng vài người đi tìm Tần Nguyên Quân.
Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng nay là thầy thuốc chủ trị của Tần Nguyên Quân, bọn họ so với Tô Mạt càng am hiểu nội khoa, hơn nữa Tô Mạt cùng A Thái Cổ cố ý nghiên cứu liệu pháp huân hương, đối với Tần Nguyên Quân càng thêm có lợi.
Hồ tiên sinh cùng Tô Mạt trao đổi một ít ý tưởng rồi cùng nương tử đi tìm lão phu nhân nó chuyện, để lại bọn trẻ nói nói cười cười.
Hồ Tú Hồng trợn trắng mắt nhìn Tô Mặt: “Tối hôm qua náo nhiệt như vậy, ngươi thành thật cho ta, ngươi đã làm gì?”
Kim Kết vội hỏi: “Cầu Vồng, tiểu thư của chúng ta đi làm chính sự nha.”
Hồ Tú Hồng cười ha ha: “Ngay cả ngươi cái nha đầu này cũng biết thay nàng giấu diếm, có thể thấy được không phải chuyện tốt. Vẫn là nhanh chút chọn ngày tốt gả nàng đi.”
Tô Mạt không chút nào yếu thế: “Đúng vậy đúng vậy, gả ta đi rồi sau đó một đám người các ngươi cũng gả đi, đến lúc đó ta là Vương phi, các ngươi ai dám không nghe!”
Hồ Tú Hồng nói nàng ỷ thế Hi*p người, vài người hi hi ha ha nháo với nhau.
Đại tiểu thư ngồi cạnh giường nhìn Tần Nguyên Quân, Thủy Muội an ủi nàng: “Đại tiểu thư, Hồ tiên sinh nói, khối máu tụ trong đầu Tần công tử tan ra thì tốt rồi, thi châm rồi thì sẽ không phải là bệnh xấu, đến lúc đó từ từ chăm sóc là được rồi.”
Đại tiểu thư khẽ vuốt cằm, trong lòng tràn ngập cảm kích.
Ngày tiếp theo, hoàng thành vẫn đề phòng sâm nghiêm như cũ, xe ngựa ra vào đều phải kiểm tra, cho dù là Thái tử hay Vương gia đều không ngoại lệ. Tất cả những gia đinh đều phải được lính tuần tra ở cửa thành vẽ bức họa, mỗi lần ra ngoài làm việc, người nào cũng phải kiểm tra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc