Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 474

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nhất thời, Tô Mạt nhức hết cả đầu, kéo kéo Hoàng Phủ Cẩn: “ Theo muội biết, hoàng hậu có hai con, người thứ nhất được phong thái tử, ngoài ý muốn ૮ɦếƭ non, người thứ hai cũng được phong thái tử, ít lâu sau thì ૮ɦếƭ, vậy hắn…”
Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, hắn khẽ gật. tô Mạt điếng người. Hoàng đế,…hắn lại nhẫn tâm Gi*t con ruột của mình? Hơn nữa họ còn nhỏ như vậy..
Nói hắn không có tình cảm với hoàng hậu, tìm cách lật đổ bà ta, nàng tin. Nhưng mà con hắn…Họ nhỏ như vậy, hắn để họ lớn, làm một vương gia nhàn hạ không quyền thế không phải là được rồi sao? Triều đại nào không có mấy loại vương gia không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi đàng điếm?
Không phải ở mấy gia tộc lớn cũng làm vậy hay sao? Biến con thứ thành bọn bất tài vô dụng, không cách nào uy Hi*p địa vị con trưởng được. Gia tộc còn làm được huống gì hoàng gia?
Không đúng...... Tô Mạt lẩm bẩm, con của hoàng hậu, sau này nhất định trở thành hoàng thái tử . Nếu sau này, bọn họ kế thừa ngai vị, muốn điều tra lại chuyện hoàng hậu…nhất định là uy Hi*p lớn với Thủ Chính.
Với một hoàng đế, lúc còn sống nắm quyền sinh sát trong tay, ngay cả ૮ɦếƭ cũng không muốn sứt mẻ. Nếu hắn vào quan tài rồi mà bị con mình lập lại bản án, khỏi nghĩ cũng biết khó coi tới độ nào…
Cho nên, Thủ Chính đế vì để tương lai không rơi vào tình cảnh đó mới tiên hạ thủ vi cường, đem hai đứa con hoàng hậu bí mật xử tử, lại nói với bên ngoài là ૮ɦếƭ non?
Vì vậy nên hoàng hậu còn trẻ mà ૮ɦếƭ. Có lẽ vì bà không ngờ người mình yêu lại làm ra loại hành động cầm thú cũng không bằng này?
Nếu Vu Hận Sinh là nhị hoàng tử, vậy Hoàng Phủ Cẩn thực tế chính là tam hoàng tử, chẳng lẽ hoàng đế là vì bồi thường, hoặc là áy náy? Cho nên để Hoàng Phủ Cẩn làm nhị hoàng tử, nhưng lòng luôn có bóng ma, cho nên đối với hắn phi thường không tốt?
Nếu vậy, sao Vu Hận sinh còn sống tới bây giờ?
Ai cứu hắn? Lúc đó, hắn nhỏ như vậy, nếu không ai nói, hắn sao biết được mà báo thù? Không lẽ Lưu công công làm?
Càng nghĩ, Tô Mạt càng toát mồ hôi. Nếu Lưu công công là người thả Vu Hận Sinh, vậy hắn đâu trung thành với hoàng đế, cũng không tán thành hành vi ác độc của gã, thậm chí….
Nếu Lưu công công làm vậy, khác nào tát vào mặt hoàng đế. Người mà hắn tin dùng bao năm lại…Ai!!!!!!!!
Nàng nhăn mặt: “ A!!!!!!! Nhức đầu quá đi!”
Hoàng Phủ Cẩn đau lòng xoa hai bên thái dương nàng: Đừng nghĩ nhiều, nhức đầu!”
Ngòn tay thon dài của hắn xoa đều khiến tâm nàng ấm hẳn. Nàng chui vào lòng hắn,hai tay ôm chặt: “ Chàng nói, chúng ta làm sao bây giờ?”
Chỉ sợ, hoàng đế sẽ vì thanh danh của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nếu là trước đây, nàng có thể an toàn bỏ đi. Nhưng giờ không được. Tô gia bị hoàng đế khống chế, có sơ suất là toàn gia bị diệt.
Chuyện Vu Hận Sinh khiến cho cảm nhận về hoàng đế của nàng từ trước đến giờ bị đảo lộn. Trước, nàng thấy hắn bá đạo nhưng cũng không phải không nói lí, ngoại trừ không ưa Hoàng Phủ Cẩn thì là hoàng đế tốt. Giờ, ngay cả con ruột của mình hắn cũng Gi*t. Vậy có chuyện gì hắn không dám làm?
Hắn làm Hoàng Phủ Cẩn đau khổ nhiều năm như vậy, bởi vì hắn luôn tồn tại bóng ma. Bóng ma đó khiến hắn sẽ không từ thủ đoạn nếu Hoàng Phủ Cẩn có sơ hở.
Cũng may, Hoàng Phủ Cẩn có nhiều người quan tâm, có Diệp lão, Anh em Lưu Vân… Nhưng Vu Hận Sinh thì sao?
Tự nhiên, nàng thấy tội gã. Kể ra, gã cũng đáng thương. Với một đứa nhỏ, ngay cả cha ruột cũng không muốn nó sống, cho người Gi*t nó. Nó phải tồn tại cách nào? Nó không hận mới là lạ. Cuộc sống của gã, không biết kinh khủng tới độ nào?
Nếu gã không Gi*t Lưu Niên, nàng chắc chắn sẽ để cho gã một con đường sống.
Càng nghĩ, càng đau. Vòng ôm của nàng càng chặt: “ Muội mệt mỏi quá!”
Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng, tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, để đầu nàng dựa vào vai mình: “Ngủ đi. Ta ở đây với nàng.”
Hắn ôm nàng vào phòng dành riêng cho nàng trong phủ, cẩn thận đặt nàng lên giường còn mình ngồi kế bên im lặng nhìn nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng chôn vào tay hắn: “ Thật may. May mà chàng là con của Thục phi, nếu chàng là con của hoàng hậu..”
Hoàng Phủ Cẩn cúi người, nhẹ nhàng ôm nàng: “ Nếu ta là con của bà, muội sẽ không gặp ta. Muội chỉ biết ta là một đứa nhỏ đáng thương thôi.”
Tô Mạt nức nở gật đầu, ôm chặt hắn lẩm bẩm:“May mà chàng không phải, may mà…. Nhưng mà, muội… bọn họ thật đáng thương......”
Nàng nhớ tới Tô Mạt đã ૮ɦếƭ kia, nhớ tới Cố di nương, con bà bị Đỗ Quyên đánh ૮ɦếƭ, nhưng mà, ít nhất Đỗ Quyên không phải mẹ ruột nàng ta.
Nhưng hoàng đế thì không phải. Đó là con ruột của hắn. Nếu hắn không muốn họ làm hoàng đế, không phải có nhiều cách lắm sao ? Sao phải nhất quyết Gi*t ૮ɦếƭ họ ?
Có lẽ, chỉ có cái ૮ɦếƭ mới chấm dứt mọi đe dọa về sau, vĩnh viễn lấy được lòng trung của bá quan văn võ, bí mật vĩnh viến không lộ.
Nếu để họ sống, dù sống điên điên khùng nhùng cũng không chắc có kẻ tình cờ thấy họ, từ từ điều tra tung tích, lợi dụng họ lật đổ hắn, tạo thành sóng gió kinh hoàng.
Có lẽ..
Nàng nặng nề ngủ, trong mơ, nàng thấy mình bay về hiện đại. Ở đó không có Hoàng Phủ Cẩn. Nàng thấy mẹ, thấy ba cùng ông đang chơi cờ trong phòng khách không thấy , nàng ngạc nhiên nhìn trong phòng khách. Nàng chạy tới hỏi mẹ, Hoàng Phủ Cẩn đâu ? Mẹ cười nói với nàng : Không phải hắn bị hoàng đế Gi*t rồi sao ? Ai Tội nghiệp, nó ૮ɦếƭ thật thảm. Nghe vậy, иgự¢ nàng như ai xé, đau đến không thở được. Nàng nói không được, thở không được. Ông nàng cười, nói nàng xem ti vi nhiều quá, xem tới lú lẫn luôn rồi. Đâu là thật đâu là phim còn không phân biệt được. Sau này bớt xem ti vi đi.
Nghe ông nói vậy, nàng thấy đau đến cùng cực. Nàng hét lên, hét đến xé tim, hét để giúp nàng thoát khỏi cơn khủng hoảng này.
“Mạt nhi, Mạt nhi, tỉnh tỉnh......” Tiếng nói trong trẻo nhưng gấp gáp vàng bên tai nàng, lôi nàng ra khỏi giấc mơ. Nàng mở mắt, ôm lấy người đối diện, khóc lớn : " Chàng đây rồi ! Thi*p tưởng mình không còn gặp chàng được nữa. "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc