Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 472

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt mượn cơ hội này, nghiên cứu kĩ các phủ trạch, phát hiện tống gia đáng nghi nhất.
Cho nên, nàng đề nghị Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục làm bộ mất tích, âm thầm giám thị Tống gia, cũng quả nhiên phát hiện một ít động tĩnh không tầm thường.
Bên trong Tống gia nhất định có không ít võ lâm cao thủ vậy mà khi Tô Nhân Vũ tới, ngoài mấy chục người có trong danh sách đăng kí lại không phát hiện ai lạ mặt, mà trình độ võ công của mấy người đó kém xa Thư Hùng Song Sát .
Nàng kết luận Tống gia nhất định có mật thất, nhưng lại không thể quang minh chính đại điều tra.
Trước đây, Hoàng quý phi có về thăm nhà nên Tống gia có sửa chữa qua, kéo dài cũng gần 2 năm nên muốn động tay động chân thực dễ.
Qua nhiều lần điều tra, nàng và Hoàng Phủ Cẩn thấy chỗ tiểu viện này đáng nghi nhất.
Cho nên bọn họ nhân đám cưới Tô Trì cùng An Bình công chúa, Tống gia phải tới chúc mừng mà đột nhập, hy vọng thấy được cái gì.
Hoàng Phủ Cẩn ngưng tụ nội lực quan sát bên trong nhưng không thấy được có gì lạ thường. Mọi thứ hết sức yên lặng.
Tô Mạt kép tay áo hắn, ra hiệu hắn ngồi xuống tìm coi dưới đất hay chân tường có cửa ngầm nào không?
A Lí cũng giúp một tay. Tìm một hồi thấy được một chỗ. Dù có ngụy trang kĩ cỡ nào nhưng để người có thể chui qua lọt đều có sơ hở.
Vách tường không dày lắm, rõ ràng có gì đó, chỉ cần gõ gõ là thấy có vấn đề. Tô Mạt đẩy đẩy nhưng vô dụng, chắc có cơ quan.
Nàng thấp giọng nói:“Phá cơ quan này cũng đơn giản, chúng ta có thể dùng nội lực đem vách tường đả thông.”
Hoàng Phủ Cẩn đẩy nàng ra sau lưng mình, tay dán lên tảng đá giống như chốt mở, chưa kịp vận công đã nghe mấy tiếng “ tê..tê” rất nhỏ.
Hắn lập tức cảnh giác, bế Tô Mạt phi thân lên, A Lí tuy chậm một chút, nhưng cũng không có bị thương.
“Hừ hừ, các vị lén lút ở đây hình như không ý tốt nha.”
Trong bóng tối truyền đến tiếng nữ nhân, ra là tiếng Thư Sát.
“Tề vương, Tô tiểu thư, chúng ta chờ đã lâu, vì kế gậy ông đập lưng ông, chúng ta nhọc lòng cũng đáng.”
Thư Sát đắc ý cười:“Tối nay là giờ ૮ɦếƭ của các ngươi.”
Tô Mạt cười cười: “ Bà bà mừng hơi sớm. Nếu bà không Gi*t được chúng ta, chuyện Tống Hoài An bắt tay Vu Hận sinh bị lộ ra, bà sống sót sao?”
“ Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt. ta già vậy sao? Để coi mi còn cứng miệng nổi không? Bắn tên!”
Tiếng nói vừa dứt, bốn phương tám hướng ong ong không ngừng, mấy người bay lên lại bị ép phải hạ xuống, phía trên truyền tới tiếng tê..tê liên tục. Có gì đó tấn công.
Mười ngón tay tô Mạt đầy đạn, kim châm, liên tục phóng ra. Vô số độc trùng rớt xuống. May mà kim châm nhẹ nên nàng mang theo nhiều.
Nàng ảo não nói:“Ccó độc trùng, tức ૮ɦếƭ ta mà.”
Hoàng Phủ Cẩn bảo vệ nàng kín kẽ, nội lực cuồn cuộn đem tên đẩy ngược lại, rắn độc phía trên cũng chấn động vì nội lực của hắn mà không dám lao xuống.
Bốn phía tên trút như mưa. Tô Mạt sợ Hoàng Phủ Cẩn đỡ không nổi sẽ bị nội thương, thở phì phì: “ Đâu phải chỉ mấy người mới biết xài pháo.”
So về thuốc nổ, phu nhân Hồ tiên sinh phải thuộc hàng sư phụ.
Nàng ra hiệu cho mấy người Hoàng Phủ Cẩn đứng yên, ném mấy viên đạn về hướng Thư Sát, khói nổ tung tóe, hơi độc lan tràn.
Thư Sát đang chỉ huy, không tránh kịp, ôm mặt: A! Mắt của ta.!
Nghe tiếng nổ, mấy người A Thành mai phục bên ngoài ào tới, từng kẻ bắn lén lần lượt rơi rụng.
Hoàng Phủ Cẩn để A Lí bảo vệ Tô Mạt, hắn phi thân đánh Thư Sát. Tuy hắn không muốn ra tay với nữ nhân nhưng Thư Sát là ngoài lệ.
Năm ngón tay hắn biến thành trảo chụp lên đỉnh đầu Thư Sát, nội lực hùng hậu. mọt người che trước mặt ả, tấn công hắn.
Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh:“Muốn ૮ɦếƭ!”
Nội lực phóng thích, kẻ đó thét lớn, xương cổ tay vỡ vụn.
Một chiêu lưu vân thiết y đánh về hai người. иgự¢ họ trúng chưởng. Hoàng Phủ Cẩn thuận thế điểm huyệt, vứt chúng xuống đất.
Mấy người A Lí tung lưới trói lại, phi thân rời đi.
Nếu Tống gia có chuẩn bị, vậy phòng đó không có gì để tìm, bắt được Thư Hùng Song Sát cũng không tệ.
Trên đường, tiếng người, tiềng xe huyên náo. Tất cả đều là những người dự tiệc ở Tô gia. Bên ngoài thì sôi ổi, ai biết bên trong dấu hành động gì.
Bắt được Thư Hùng Song Sát, mấy người một đường về tới Tề vương phủ, bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.
Diệp lão nhân đã ngủ. Ông không tham dự vào chuyện này. Ông từng nói: Nếu để ông quyết định, đương nhiên là Gi*t hoàng đế, bất quá, đây không phải ý hay nên tốt nhất đừng hỏi ta.
Sau khi Lưu Niên, ông cũng lặng lẽ hơn xưa.
Lưu Hỏa nói:“Vương gia, sao chúng ta không đem Thư Hùng Song Sát giao cho hoàng đế? Để coi Tống gia còn gì để nói.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt lắc đầu:“ Vô ích. Giờ mới nhìn tưởng la bệ hạ tin tưởng chúng ta nhưng với một hoàng đế, quyền lực quan trọng hơn tình cảm nhiều. Hắn muốn khống chế Tống gia nên mới đưa Tô gia lên làm bình phong cân bằng thế lực, dĩ nhiên sẽ không để Tô gia bành trướng thế lực. Việc hắn phong Tống Dung Miên làm dung tần là bằng chứng tốt nhất.”
Suy nghĩ hoàng đế, nàng cũng nắm được một hai. Dù Tống gia không trở thành đệ nhất công thần nhưng cũng sẽ là đệ nhất ngoại thích của Đại Chu, vị trí Tống gia là không thể sụp.
Đây chính là tâm của đế vương, không diệt tận gốc nhưng cũng không để ngươi đắc ý.
“Nếu không uy Hi*p hoàng quyền, hoàng đế sẽ nhắm một mắt bỏ qua.” Tô Mạt kết luận.
Mấy người im lặng nghĩ, ai cũng thấy nhận xset này không sai. Lưu Hỏa vội la lên:“Tiểu thư, vậy chúng ta phải làm gì?”
Tô Mạt nhếch môi: “ Dù có lật tung Tống gia cũng phải làm cho bệ hạ ghét hắn.”
Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn :“Chúng ta tiến cung.”
Hoàng Phủ Cẩn: “Bây giờ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc