Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 470

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Vụ nổ lớn ở bở sông làm cho lòng người kinh thành hoảng sợ, nhất là những danh gia vọng tộc, vì con sông kia tuy chảy ngang kinh thành nhưng lại có rất nhiều nhánh, mà những nhánh đó trải khắp kinh thành. Ai cũng biết đèn trôi trên sông nhưng không xác định nó trôi từ hướng nào tới cho đến khi nó lập lờ giữa sông để rồi sau đó xảy ra tai nạn.
Mấy người Tô Mạt vừa về tới liền đem chuyện này kể lại với Tô quốc công. Tô quốc công tiến công trình bày cùng phân tích tình hình với hoàng đế. Hoàng đế tức khắc chuẩn tấu, cho phép phong tỏa toàn thành, tìm cho ra vật phẩm khả nghi.
Hoàng đế lệnh Tô quốc Công, Tống Quốc Công, Tả Thượng Thư dẫn theo Nhạc Thiểu Sâm cùng với tam tư điều tra toàn bộ các hộ trong hoàng thành, cho dù là Tô gia hay Tống gia cũng không ngoại lệ.
Kết quả: Vương gia trữ cả một kho lớn dủ các loại pháo.
Các nhà khác cũng có không ít pháo hoa. Tô gia và Tống gia là nhiều nhất.
Tô gia chuẩn bị pháo cho đám cưới của Tô Trì cùng công chúa. Tống gia năm nào cũng mua pháo. Năm nay mau nhiều hơn vì chuẩn bị cho đại thọ phu thê Tống lão, còn chuẩn bị cho đám cưới của con trai trưởng nữa.
Phong khách Tô phủ.
Vương Minh Chí lão lệ tung hoành theo Tô Nhân Vũ cầu tình :“Tô quốc Công, việc này nói lớn liền lớn, nói nhỏ liền nhỏ, tất cả không phải chỉ cần một câu nói của ngài hay sao ? "
Tô Nhân Vũ ngồi ngay chình giữa, bất đông: “Vương Thị Lang, lúc này là thời điểm mấu chốt, không phải lớn nhỏ gì cũng do thần tử định là xong, cần phải báo lên triều đình. Huống chi, không chỉ một mình ta đi điều tra. Nếu ngài trong sạch thì có gì lo ? "
Vương Minh Chí mồ hôi ướt đẫm, không ngừng dùng ống tay áo lau trán. Hắn dựa vào Tống tướng mới có thể từ một lục phẩm ở công bộ leo lên tới vị trí này, cũng giúp Tống tướng làm không ít chuyện, Tô Nhân Vũ tự nhiên là ghen tị .
Hắn biết đây là Tô Nhân Vũ nhân cơ hội trả thù .
“Nếu có thể đến trước bệ hạ nói rõ ràng tự nhiên là tốt, pháo hoa trong nhà này hơi nhiều là do chúng ta thỉnh được một thợ khéo chuyên về làm pháo. Tháng tám là Tết Trung nguyên, cháu ta cũng sắp cưới, giữ nhiều cũng là bình thường. Đây là tâm ý của ta với cháu ngoại mình, không lẽ nhw vậy cũng không được sao?”
Tô Nhân Vũ thản nhiên nói:“Nếu không có gì khác, tự nhiên không cần để ở trong lòng, bất quá là làm theo trình tự, từng nhà đều xem qua, khiến cho bề trên buông nghi hoặc, miễn cho quân thần nghi kỵ.”
Vương Minh Chí vẫn còn không yên. Dù hắn không bị nghi ngờ là chế tạo hà đăng( đèn hoa sen thả trên sông vào dịp Trung Nguyên), thuốc nổ gì đó nhưng trữ số lượng pháp lớn như vậy cũng khiến bệ hạ không vui. Bị bệ hạ chán ghét, vị trí thị lang của hắn còn ngồi vững sao?
Tô Nhân Vũ tỏ vẻ còn có công vụ, Vương Minh Chí đành phải cáo từ, đi tới cửa lại không cam lòng, nói muốn thăm muội muội một chút.
Tô Mạt vừa từ tới, nghe hắn muốn đi thăm Vương phu nhân, nàng buồn bã:“Cậu, mẫu thân tuy không thể nói chuyện nhưng vẫn trông cậu tới, cũng muốn về nhà ở ít ngày. Nếu vầ nhà với cậu, không chừng mẫu thân sẽ bớt đôi chút.
Vương Minh Chí mới nghe đã hoảng, không ngừng nói:“Cháu gái tính trẻ con, nói chuyện không cân nhắc. Mẫu thân cháu là con dâu Tô gia con dâu, sao tùy tiện về nhà mẹ đẻ được.”
Sau đó vội cùng Tô Nhân Vũ cáo từ, nhanh về phủ.
Tô Mạt hừ lạnh , khóe môi hơi hơi cong, cười nhìn phụ than:“Cha, có phát hiện Tống gia có gì hả nghi không?”
Tô Nhân Vũ nắm tay nàng, dẫn nàng đi thư phòng nói chuyện. Vào phòng, hắn láy một quyển tranh cuốn đưa cho nàng.
Tô Mạt mở ra, bên trong đúng là bản đồ của phủ Tống gia, vẽ rất kĩ, đình đài lầu gác, tráng lệ vô cùng.
Nàng chỉ chỉ mấy chỗ, nói:“Phụ thân, mấy chỗ này phải là mật thất không?”
Tô Nhân Vũ nhìn thoáng qua:“Mạt nhi nói rất đúng, mật thất Tống gia chỉ sợ không đơn giản. Cái này chẳng qua chỉ là thứ được đưa đi đăng kí, làm cho người ngoài nhìn mà thôi.”
Tô Mạt lại cảm thấy có thứ này là đủ rồi, tổng thể diện tích nằm đây, có thứ gì cũng chỉ vòng vòng trong đó, chạy được đi đâu?
“Cha, vậy là đủ rồi.” Nàng vui mừng thu hồi nó.
Tô Nhân Vũ thấy nàng vui như vậy, thân thiết nói:“Tề vương điện hạ, không có việc gì đi.”
“Không sao, chỉ bị thương nhẹ, phụ thân đừng lo quá. " Nàng cẩn thận cuộn bức tranh lại cất vào người, cáo từ phụ thân rồi về sân của mình.
Hai ngày trước, Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng đã đến Tô phủ, ở trong viện Tần Nguyên Quân, thay Tô Mạt chiếu cố hắn.
Tô Mạt cầm tranh cuốn đi vào sân của Tần Nguyên Quân sân, Tô Việt vẫn đến thị mậu tư làm việc. Đại tiểu thư, Tô Tô Hinh Nhi, Hồ Tú Hồng nói chuyện, Hồ tiên sinh một mặt giúp Tần Nguyên Quân châm cứu, một mặt bàn bạc gì đó với vợ mình.
Lăng Nhược thấy Tô Mạt đến, tiến lên hành lễ, Tô Mạt đem tranh cuốn đưa cho nàng, lại nói:“Sai A Lí bí mật hành động, còn Lưu Vân Lưu Hoản giả vờ tìm điện hạ, càng ồn áo càng tốt. "
Lăng Nhược hiểu ý, lập tức đi.
“Mạt nhi, Mạt nhi, tin tức tốt, mới vừa rồi Hồ tiên sinh thi châm, nói tần ca ca có phản ứng .” Tô Hinh Nhi vui vẻ nói.
Hồ Tú Hồng cũng dùng sức gật đầu, cười hì hì nhìn đại tiểu thư : “Tần gia ca ca nếu không tỉnh lại, có người chờ không kịp đâu.”
Đại tiểu thư hai má ửng đỏ, nắm chặt khăn : " Còn nói lung tung nữa, ta không chế hương liệu cho muội đâu. "
Nói đến điều hương, Hồ Tú Hồng nói:“Muội muốn tới hương Lâu coi thử. A Cổ thái sư phụ nói sẽ chế cho ta một bình, vậy mà tới giờ không thấy gì hết. "
Tô Mạt đã nói Hoàng Phủ Cẩn không sao nên tinh thần ai cũng nhẹ nhõm. Không khí nghẹt thở trong kinh hành không liên quan tới họ.
Ồn áo một hồi, Hồ tiên sinh ngoắc họ : " Lại đậy, ta làm ảo thuật cho các con xem. "
Mọi người háo hức đi qua, chỉ thấy Hồ tiên sinh cầm trong tay một cái bình thủy tinh, mấy dây pháo. Hồ phu nhân đưa mấy nén nhang cho lão.
Hồ tiên sinh bẻ nhang ra làm nhiều đoạn, sau đó lấy dây pháo trộn vào, bỏ hết tất cả vào bình thủy tinh, phía trên để mọt tấm ván gỗ, giữa tấm ván có một lỗ nhỏ, vừa với miệng bình, nước không vào được.
Hoàn thành xong, đem hết mọi thứ bỏ vô bể nước.
Tô Hinh Nhi vỡ lẽ : " A ! Thuốc nổ ở trong hà đăng cũng làm giống như vậy phải không ? "
Tô Mạt nói:“Nguyên tắc thì giống nhưng phức tạp hơn nhiều. Cái này là giúp mọi người biết, thuốc nổ có thể nổ trong nước. Hơn nữa, Giang Nam có mấy bang phái rành rẽ thủy tính, ςướק của Gi*t người không chớp mắt, mấy thứ kiểu này sử dụng rất thuần thục. "
Mọi người đang nói, " bụp " một tiếng, bình thủy tinh bể tan tành, bọt nước văng khắp nơi, nhưng bể nước bên ngoài lại không sao.
“Hồ tiên sinh thật lợi hại, y thuật cao minh, ngay cả thuốc nổ cũng biết!” Tô Hinh Nhi bội phục.
Hồ Tú Hồng hì hì cười nói:“Không phải , đây là nương ta lợi hại, cha ta chỉ họa được mấy phần thôi. "
Hồ tiên sinh vỗ nàng đầu nàng : " Nha đầu hư ! "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc