Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 466

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nhâm công công theo bản năng lau mồ hôi lạnh trên trán: “Hoàng quý phi nương nương sai ta tới tặng lễ vật cho lão phu nhân, về phần nhị tiểu thư, nếu đã mang cốt nhục của thái tử điện hạ, đương nhiên không thể chịu thẩm. Chờ qua trung nguyên, tìm được ngày tốt, thái tử sẽ sai người đón nàng vào cung.”
Nói xong, hắn sai người đưa danh mục quà tặng, sau đó dẫn người nhanh chân bỏ đi, giống như có người phía sau đuổi giết.
Lão phu nhân nhìn Tô Văn Nhi, lạnh lùng nói: “Đưa nó về phòng, chú ý để nó ở yên trong đó, chừng nào có lệnh lập tức đưa vào cung, đừng làm bẩn Tô gia ta.”
Nói xong, bà xoay người đi ra ngoài.
Đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi theo sau.
Tô Mạt cùng Tô Việt hai mặt nhìn nhau, Tô Việt sai người đem Tô Văn Nhi nâng trở về sau đó nói với Tô Mạt: “Thủ tục mở trà lâu của muội ta đã làm xong, muội chỉ cần đem vị trí cửa hàng cùng những thứ cần thiết điền lên là được.”
Tô Mạt vui vẻ, ôm cánh tay hắn: “ Nhị ca tốt nhất !”
Cái này có khác gì chi phiếu không số ngày trước đâu. Muốn điền mấy số thì điền, nàng tủm tỉm:“Huynh trái pháp luật?”
Nếu làm mất tiền đồ nhị ca thì không hay.
Tô Việt :“Phạm cái gì pháp ? Đừng quên, đây là bệ hạ tự mình đáp ứng, hơn nữa ngươi phụ trách rất nhiều việc trong ngoài cho người, còn làm cho quốc khố tăng không ít, vài đặc quyền thì có là gì?”
Tô Mạt cười gian: “Không giấu gì huynh, bọn A Lí tìm được chỗ tốt rồi, chỉ còn chờ cái này thôi.”
Tô Việt cũng cười, đưa mọi thứ cho nàng.
Tô Mạt liền sai Lăng Nhược, A Lí cùng mấy người nữa đi làm, còn Lưu Vân, Lưu Hỏa, vì chuyện của Lưu Niên, nàng muốn cho hai người them thời gian để nguôi ngoai.
Không ngờ, đêm xuống, họ theo Hoàng Phủ Cẩn tới, càm ràm: “Tiểu thư chẳng lẽ cảm thấy chúng ta không còn dùng được sao? Có chuyện sao không cho ta huynh đệ làm.”
Bộ dạng vô cùng tội nghiệp, Tô Mạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, hắn lại ngẩng đầu ngắm trăng, một bộ ta vô tội.
Tô Mạt thở dài: “Lưu Niên ở đâu?”
Lưu Vân cắn môi, Lưu Hỏa bĩu miệng:“Trong lòng chúng ta.”
Hôm Lưu Niên ૮ɦếƭ, hai người khóc ૮ɦếƭ đi sống lại, một mực nói Lưu Niên không ૮ɦếƭ, hắn vẫn ở kế bên mà.
Nàng sợ hai người họ trở nên điên loạn nên nói, nếu họ cứ cho rằng Lưu niên vẫn còn sống, vẫn ở gần họ, Lưu Niên có ૮ɦếƭ cũng không yên ổn
Giờ, nghe hắn nói vậy, nàng biết, bọn hắn đã lấy lại bình tĩnh.
Bọn họ cuối cùng cũng chấp nhận sự thật: Lưu Niên đã ૮ɦếƭ
Nàng vỗ vai Lưu Hỏa: “ Lưu Niên đang đi tới một thế giới khác, điều tra tình hình, thuận tiện tìm chỗ ở cho chúng ta, chờ tới khi chúng ta qua đó sẽ có chỗ ở tốt, không cần chịu đói ngoài đương.”
Lưu Hỏa mếu: “Tiểu thư xấu, Lưu Niên ở đó một mình, không phải đang chịu đói rét sao?”
Tô Mạt nhướng mày: “Chúng ta đốt nhiều tiền cho hắn, có tiền, hắn muốn làm gì mà không được?”
Lưu Hỏa lập tức nói: “ Đến Tết Trung Nguyên, ta sẽ thả đèn lớn cho hắn.”
Vào Tết Trung Nguyên, mọi người thả rất nhiều đèn trên sông. Lưu Niên có lẽ sẽ theo những ngọn đèn đó, đến một vùng đất mới. Nghĩ như vậy, lòng Lưu Hỏa có gì đó thoát ra, có chút đau, nhưng cũng có chút dễ chịu.
Mới đó mà đã tới Tết Trung Nguyên, Tô Nhân Vũ dẫn mọi người xiêm áo chỉnh tề tế bái linh vị tổ tiên. Sau đó, Tô Việt cùng các muội muội của mình đi thả đèn.
Trên sông, những ngọn đèn hoa sen lập lòe trôi, tựa như ảo mộng.
Tô Hinh Nhi dẫn bọn nha đầu mang theo đèn, viết lên đó những lời chúc cùng tâm sự của mình, thả xuống lòng sông.
Đại tiểu thư thả đèn bình an vui khoẻ, Tô Hinh Nhi thả là toàn gia hạnh phúc. Tất cả lại thả cho Lưu niên một cái đèn thật lớn, hy vọng hắn ở bên đó được tiêu dao, khoái hoạt.
“Mạt nhi, muội cũng đến thả đi.”
Các nàng ngoắc Tô Mạt, nàng cười: “Các thả là được rồi.”
Tô Mạt từ nãy đến giờ vẫn quan sát xung quanh, Tả tiểu thư với Bùi Bảo Khương ở cách đó không xa, Bùi Bảo Khương hình như nửa muốn tới nửa không, hoặc là nàng muốn tới đây nhưng lại không thể.
Mặt khác, có mấy tiểu thư đang ở chỗ Tả tiểu thư cười nói, thậm chí, có người còn cố ý phóng lớn âm thanh, cười tới chói tai.
Nàng biết, đơn giản là vì Tần Nguyên quân bị đánh, hôn sự tỷ tỷ chưa xong, lại thêm chuyện của Tô Văn Nhi, tiểu thư mấy gia tộc khác tự nhiên sẽ nảy sinh địch ý với Tô gia.
Hiện giờ, bên ngoài đang đồn, nói tỷ tỷ có số khắc phu nên Tần Nguyên Quân mới có thể liên tục gặp tai họa bất ngờ.
Mà Tô gia gia giáo không nghiêm, nên mới có một Tô Văn Nhi làm ra chuyện đồi phong bại tục.
Nếu hoàng quý phi thực hiện được âm mưu, Tô gia quả thật không mặt mũi ở lại kinh thành, nhưng giờ Tô Văn Nhi trờ thành đứa con nhặt về nên tình hình mới đỡ, dù sao, con nuôi con ruột luôn có sự khác biệt.
Ngoại trừ vài người dụng tâm kín đáo tung tin vịt, còn lại vô sự.
Tô Mạt nhắc mọi người không cần để ý, dù sao, cũng không có ai dám ở trước mặt họ nói cái gì.
Tô Mạt cùng ca ca, tỷ tỷ một bên thả đèn hoa sen, một bên quan sát chung quanh, chiếc đèn to nhất đang lập lờ trôi mỗi lúc một xa, ánh nến lập lòe. Hình như trên dó có viết chữ nhưng xa quá nên nhìn không rõ.
Tô Mạt sai huynh đệ Lưu Vân Lưu Hỏa với A Lí phái người điều tra tin tức, kinh thành nhìn bề ngoài có vẻ yên bình nhưng thực tế, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Hoàng Phủ Cẩn nói cho nàng, thái tử trong cung cũng có giang hồ nhân sĩ, hẳn là Tống Ngũ đưa lên đi .
Mặc dù ở kinh thành, giang hồ nhân sĩ đều phải qua quan phủ đăng ký, nhưng muốn làm rốt ráo là không khả năng nên không thể khinh thường.
Chuyện quan trọng hơn, nàng không tin Vu Hãn ૮ɦếƭ.
Có lẽ, đây là kế để hoàng đế trấn an dân tình. Nếu không, hắn sẽ không sai Hoàng Phủ Cẩn cũng thống lĩnh thị vệ bảo vệ hoàng cung nghiêm ngặt, bề ngoài nhìn có vẻ thoải mái nhưng thật sự vô cùng khẩn trương, điều này, nàng cảm giác được.
Tô Việt thấy nàng nhíu mày, thấp giọng: “Sao vậy?”
Tô Mạt cười: “Không có gì, muội thấy chúng ta ở nhà thả tốt hơn.”
Không ngờ, mấy người Tả tiểu thư tới đây thả đền, chỗ này với phủ của họ không gần chút nào.
Hơn nữa, Bùi Bảo Khương một bộ muốn nói lại, mỗi lần nàng nhìn qua lại bối rối dời tầm mắt, thực rõ ràng là bị người nhắc nhở cái gì .
Hai người đang nói chuyện, A Lí lại đây, hắn hành lễ: “Tiểu thư, có một nha đầu lén theo sau chúng ta.”
“Nha đầu? Đi xem.”
Tô Việt: “Ta đi với muội.”
Tô Mạt sai Lăng Nhược bảo vệ mấy người đại tiểu thư, nàng qua bên kia một chút sẽ quay lại.
Đi một hồi, vào ngõ nhỏ, A Lí thấp giọng nói:“ Có người theo dõi chúng ta.”
Tô Mạt:“Xem hắn là ai.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc