Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 465

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lời Nhâm công công sắc bén, thần sắc nghiêm nghị, nâng Lan Hoa Chỉ, nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt cảm giác thân thể tổ mẫu run nhè nhẹ, vội kéo ống tay áo bà, tới gần Nhâm công công, cười cười, chậm rãi nói:“Nhâm công công đừng nóng vội.”
Nàng quay đầu hỏi Tô Việt:“Nhị ca, lương đệ còn chưa tới sao?”
Bên ngoài bà tử đáp lời, nói nhị tiểu thư đến.
Tô Văn Nhi không cố ý chỉnh trang, quần áo nhẹ nhàng, váy dài nguyệt sắc, thướt tha, bước tới, dáng vẻ mảnh mai, yếu đuối.
Nàng tiến lên hành lễ, Nhâm công công hừ lạnh.
Tô Văn Nhi lập tức quỳ xuống: “Công công, tất cả tội lỗi, xin để một mình Văn Nhi gánh chịu, cầu quý phi nương nương đừng trách tội Tô gia.”
Nhâm công công đắc ý bĩu môi, vẫn là chủ tử thông minh, biết nắm đúng nhược điểm Tô gia.
Tô Văn Nhi làm ra chuyện như vậy, cho dù người chủ động là thái tử, nhưng dám trước đại hôn mà leo lên giường của thái tử, đâu phải nói một tiếng là xong.
Việc này không truy cứu đã là ân huệ lớn, ai cũng vì mặt mũi hoàng gia, có ai dám nhiều lời?
Một khi hoàng quý phi truy cứu, vậy mặt mũi Tô gia liền mất sạch, từ nay về sau không ngóc đầu lên nổi.
Nghĩ vậy, Nhâm công công đắc ý cười.
Tô Hinh Nhi nổi giận: “Chính ngươi làm ra chuyện ghê tởm, dựa vào cái gì liên lụy Tô gia.”
Tô Văn Nhi cúi đầu chịu tội, rơi lệ: “Đều là ta không đúng, là ta không tốt, ta nguyện ý lấy ૮ɦếƭ để đền tội.”
Nói xong, ả lao thẳng vào cây cột gần đó.
Tô gia không một ai cử động, Nhâm công công sửng sốt, lúc đó, Tô Văn Nhi cũng nhào tới cột.
Nhưng mà, không biết sao, ả hơi khựng lại, rồi ôm cột mà khóc.
Tô Mạt cười lạnh, nhẹ nhàng phủi ngón tay, đi đến trước mặt Tô Văn Nhi, nói thầm vào tai ả: “ Lương đệ tương lai, nha đầu của ngài đã bị ta điểm huyệt, không cách nào kéo ngài được, sao ngài không đập đầu nữa vậy?”
Tô Văn Nhi hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ đành giả bộ khóc nức nở.
Tô Mạt lạnh lùng: “Nếu còn có liêm sỉ, ngươi liền ngoan ngoãn theo Nhâm thái giám đi tới chỗ thái tử, không được ở lại Tô gia, bằng không, ta sẽ không khách sáo.”
Trước kia, dù sao nàng ta cũng còn là nữ nhi Tô gia, nhưng giờ nếu ả muốn đoạn tuyệt, nàng cũng không ngại.
Tô Văn Nhi lấy tay áo che mặt, oán độc nhìn Tô Mạt,“Ngươi mơ tưởng, đuổi ta đi không dễ dàng như vậy. Ta là nữ nhi Tô gia, làm lương đệ, cũng là cho các ngươi làm vẻ vang . Các ngươi cùng với ta đứng chung một chỗ.”
Nếu muốn cùng Tả tiểu thư đấu, nàng không thể một mình chiến đấu, phải có đồng minh, đồng minh đó chính là nhà mẹ đẻ.
Tô Mạt châm chọc cười, muốn dùng thủ đoạn tha Tô gia xuống nước, nghĩ hay quá!
Nàng nói với Nhâm công công nói: “Nhâm công công, không biết ngài có tới hộ bộ xem lại gia phả của gia tộc ta chưa. Trong gia phả có ghi rất rõ, nàng ta không phải con gái ruột của Tô gia ta, chỉ là một đứa nhỏ bị bỏ ngoài đường, phụ thân ta thương tình nhặt về nuôi thôi.”
Tô Văn Nhi ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch, không dám tin nhìn Tô Mạt, lại nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân lạnh lẽo nhìn nàng, hừ nhạt.
“Không có khả năng, không phải, mẫu thân ta là Dương di nương, là di nương của Quốc Công. Có thể tìm ta mẫu thân làm chứng.” Tô Văn Nhi mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nhìn Nhâm công công,“Ta là con gái ruột của Tô quốc Công.”
Nếu mình là đứa trẻ bị vứt bỏ, càng sẽ bị hoàng quý phi khinh thường, tuyệt đối không thể.
Nhâm công công cũng hơi bất ngờ, vốn là hắn làm theo kế hoạch của Hoàng quý phi, tới làm nhục Tô gia, làm cho Tô gia mất mặt, từ nay về sau không mặt mũi nào sống tại kinh thành.
Giờ sinh ra việc Tô Văn Nhi là đứa trẻ bị vứt bỏ?
Hắn lập tức ý thức được đây là quỷ kế của Tô gia nhằm tránh liên can.
Tô Văn Nhi run rẩy, nước mắt đầy mặt,“Dương di nương cùng Vương phu nhân, họ đều có thể làm chứng cho ta. Ta chính là nữ nhi của Tô gia, không phải đứa nhỏ bị bỏ ngoài đường.”
Nếu là đứa trẻ bị vứt bỏ, vậy nàng xong rồi.
Tô Mạt tới trước mặt ả, lạnh lùng: “ Ngươi mau quên quá, lúc Dương di nương bị bệnh, nàng ta năn nỉ ngươi nói với Vương phu nhân, giúp nàng chữa bệnh, nhưng ngươi vì muốn lấy lòng Vương phu nhân nên không nói, đã vậy còn muốn đuổi nàng ấy về quê, nhớ chưa? Có đứa con ruột nào độc ác vậy không? Còn Vương phu nhân, bà ta đang bị trúng gió, thân mình còn lo chưa xong, nửa tiếng cũng nói không được, làm sao chứng minh?”
Tô Văn Nhi trừng mắt, nhìn Tô Mạt như nhìn thấy quỷ “Ngươi, ngươi, là ngươi, đồ độc ác, biến mẫu thân thành nửa ૮ɦếƭ nửa sống , là ngươi......”
Tuy nàng không tận mắt thấy, nhưng lúc Vương phu nhân đi còn khỏe, sao lúc nàng cùng đai ca vào, bà lại trở thành như vậy, chắc chắn là Tô Mạt giở trò.
Tô Mạt nhún vai, trưng ra vẻ mặt vô tội: “ Nhâm công công, nàng ta thật không phải con ruột của cha ta. Ông ấy cũng đã nói việc này với bệ hạ, còn sửa lại gia phả. Nhưng mà, chúng ta cũng không muốn chối bỏ trách nhiệm. Mấy năm nay, tổ mẫu cùng cha mẹ ta bỏ bao công sức vì chúng ta, nay mẫu than đã bệnh năng, nằm liệt trên giường không đứng dậy nổi, chúng ta cũng không muốn tạo thêm áp lực cho bà. Tuy lương đệ tương lai không phải là chị em ruột nhưng nàng cùng chúng ta lớn lên, có chuyện gì, chúng ta cũng muốn thay nnagf giải quyết. Ban đầu, nàng ở nhà rất tốt nhưng từ khi mẫu thân bị bệnh, tình tình nàng lại thay đổi, lỗ mãng, ham mộ hư vinh, ở trong cung không chịu về nhà, sau này, được tháp tùng đi đạp thanh, nàng lại không chịu ở chung với chúng ta mà lại theo làm phiền nương nương. Đây đều là chúng ta sai. Chúng ta nhận.”
Lời Tô Mạt từ tốn nhưng Nhâm công công với Tô Văn Nhi nghe xong tâm lại nổi sóng, nàng ta dám đem hết trách nhiệm đổ lên đầu hoàng quý phi.
Nói Tô Văn Nhi trước đây giữ gìn khuôn phép nhưng từ sau khi bị hoàng quý phi tiến cung, liền thay đổi, bắt đầu không an phận, đi dụ dỗ thái tử, rõ ràng không phải lỗi ở Tô gia mà là…
Mạt Nhâm công công thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng, vừa tính mở miệng đã bị Tô Mạt chen ngang: “ Xin công công thưa với hoàng quý phi nương nương, Tô gia nguyện ý nhận sai, muốn đánh muốn phạt chúng ta xin nhận, chỉ là tỷ tỷ…”
Tô Mạt vươn tay chỉ vào Tô Văn Nhi, cười lạnh: “ Thứ đồ bại hoại gia phong, cho dùn ở nhà bình dân cũng phải bị đánh ૮ɦếƭ hoặc dìm ***g heo. Chúng ta tuy nhân từ, nhưng cũng không thể tùy ý nàng bại hoại, cho nên sẽ đem nàng về chỗ của Ninh Châu lão gia, để gia tộc định đoạt, sống hay ૮ɦếƭ tùy số của nàng.”
Nhâm công công với Tô Văn Nhi đều bị dọa, không ngờ sự tình diễn biến tới mức này, chẳng những không hạ bệ được Tô gia mà còn rơi vào kế của Tô Mạt, mọ dự định ban đầu thành công cốc.
“Ngươi, ngươi, ngươi, nàng chung quy là tỷ muội của ngươi, ngươi sao nhẫn tâm như vậy?”
Tô Hinh Nhi vỗ tay :“Tốt, quyết định như vậy đi.”
Tô Văn Nhi thấy chuyện xấu xảy ra, hô lênh một tiếng, ngất xỉu .
Xỉu luôn là biện pháp tốt trốn tránh vấn đề.
Mọi người khinh miệt liếc nàng, nhìn về phía nhâm công công.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc