Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 464

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nói xong, thấy mặt mày tỷ mình tái mét,vội hỏi: " Có người nào sống đến trăm tuổi mà không ૮ɦếƭ chưa?"
Đại tiểu thư giận liếc nàng, nhưng sắc mặt dần dần có huyết sắc, "Nha đầu ngươi, chỉ biết chọc tỷ."
Tô Mạt vươn Ng'n t ra, chọc chọc vào *** Tần nguyên quân , "Tần ca ca, huynh phải sớm tỉnh lại nha.... Nếu không, tỷ tỷ sẽ già đi, mà muội không muốn tỷ ấy chờ hoài vầy đâu.”
Mấy ngày nay, lúc nàng thay Tần nguyên quân châm cứu, sẽ dùng đến nội lực của mình, lấy nội lực cộng thêm thủ pháp Thiên Thủ Quan Âm, nàng cảm thấy có thể càng K**h th**h kinh mạch của hắn tốt hơn, để cho hắn mau chóng khôi phục ý thức.
Bây giờ còn chua thấy hiệu quả, bởi vì Tần nguyên quân còn đang mê man, nhưng mà khí sắc đã tốt hơn rất nhiều so với lúc nàng vừa trở về, nhìn thấy chỉ là giống với người bình thường đang ngủ, không giống người bệnh.
Lúc mấy người Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi đi chơi, đại tiểu thư liền ngồi gần một chút, chậm rãi cầm tay Tần nguyên quân, tay hắn hiện giờ không hề lạnh, bởi vì được bọn họ trị liệu, nên hắn giống như đang ngủ, nhìn không có gì khác.
Nàng áp tay hắn lên mặt mình, khẽ nói: "Rốt cuộc là thiếp mệnh khổ hay là chàng mệnh khổ mà ông trời sắp xếp chúng ta gặp nhau lúc đó? ,
Thiếp nghĩ từ nay đã có người toàn tâm toàn ý đối với mình, nào ngờ chỉ là hy vọng xa vời. Nếu lòng chàng thật sự có thiếp, xin chàng mau tỉnh lại, đừng bỏ cuộc. Lúc trước là tại thiếp do dự mới hại chàng ra nông nỗi nhưng giờ thiếp không như vậy nữa. nếu chàng có bề gì, chắc thiếp cũng không sống nổi. Ai cũng nói chàng thật thà nhưng thiếp biết chàng rất thông mình, còn giảo hoạt nữa. Nếu không, sao tim bị chàng trộm mất ,à còn không biết. Có phải thiếp ngốc lắm hay không?”
Dù khi đó tâm thiếu nữ bởi vì một chút rung động, thích một người nam nhân, nhưng hiện thực tàn khốc để cho nàng nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.
Bây giờ tâm đã lạnh đi, thậm chí còn không muốn đáp lại một tấm lòng chân thành nồng nhiệt khác.
Nàng vốn nghĩ cứ như vậy đi, chính mình không thể không lập gia đình, dù gả cho hắn cũng sẽ không thích hắn.
Ai lại biết, sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn ngủ say , im lặng nằm, nàng ngày ngày làm bạn với hắn, nhìn hắn, nói chuyện với hắn.
Dần dần, nàng mới cảm nhận được chân tình hắn dành cho nàng nhiều như thế nào cũng là lúc nàng đem tâm mình hồi phục.
"Đợi cho đến lúc trong lòng thiếp chỉ có chàng, chàng lại bỏ thiếp mà đi. Chàng nói, thiếp còn có thể sống nổi sao?”
Nàng thở dài, tình cảm nàng dành cho hắn không giống tình cảm nàng dành cho thái tử. Nàng không biết khác nhau chỗ nào nhưng giờ nàng không thể tự kềm chế, nàng biết là mình tự mua dây buộc mình, tự mình lún sâu nhưng lại không có cách nào cự tuyệt.
Hình như có gì đó dẫn nàng tiến về phía trước.
Nước mắt nàng từng giọt, từng giọt rớt xuống lòng bàn tay hắn. Nàng nhắm mát lại, tưởng tượng ra tiếng mạch đập trong cơ thể hắn.
Một giọt nước mắt theo hắn khóe mắt chảy xuống, chạy vào tóc nàng. Một ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua, chậm rãi hong khô nó.
Tới trưa Tô Nhân vũ từ hoàng cung về, đi theo còn có Tô Việt. Mọi người dùng cơm trong phòng lão phu nhân. Dùng xong, Tô Nhân Vũ nói: “ Tội phạm bỏ trốn đã bị bắt, bị giết ngay tại chỗ.”
Tô Mạt hỏi:“Cha, là người tận mắt nhìn thấy sao? Tên đó thật sự là vu hãn?”
Tô Nhân Vũ lắc đầu:“Là thống lĩnh thị vệ báo lại , nói tìm được Vu Hãn ở hầm băng, hắn bị thương, bị mấy chục danh thị vệ bao vây, sau đó bị loạn tên bắn ૮ɦếƭ, xác ૮ɦếƭ do mấy người Lưu công công nhận diện. "
Ngày Tô Mạt cùng A Lí dùng kế bắt vu hãn, sau nữa là vu hận sinh giao cho bọn thị vệ, Lưu Ngọc là người kiểm tra .
Giờ nếu Lưu Ngọc nói đó là vu hãn, vậy Vu |Hãn đúng là đã ૮ɦếƭ.
Lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra, niệm câu “A di đà Phật”, lại nói:“Mấy năm nay vô cùng rối loạn, các con nên cẩn thận mới được.”
Mọi người nghe theo. Hoàngđế tuổi đã cao, các hoàng tử cũng dần trưởng thành, thời cuộc bắt đầu biến đổi.
Lúc này, hạ nhân nói nhị tiểu thư đến thỉnh an, lão phu nhân hừ lạnh : “Bảo nó về đi. Nó là lương đệ tương lai, chỉ ở nhờ nhà chúng ta. Về sau không được gọi là nhị tiểu thư nữa. "
Dặn dò xong, lão phu nhân lại nói:“Qua mấy ngày nữa là tới tết Trung Nguyên, chúng ta cũng cần thả đèn, ngoại trừ mua về, hạ nhân làm, các con cũng phải tự mình làm một cái, thả đi trừ xui. "
Tết Trung nguyên : Theo bác gu gồ thì là lễ vu lan. Bên mình là lễ vu lan, bên đạo lão có tết trung nguyên.
Tô Hinh Nhi vội hỏi:“Muội, tỷ tỷ còn có Mạt nhi sẽ làm đèn cho tổ mẫu và phụ thân. Nhị ca tự mình làm đèn nha. "
Tô Việt kinh ngạc nói:“Huynh cũng có việc, sao không giúp huynh ? "
Tô Mạt tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, dáng vẻ như nói ngươi tốt nhất nên thành thật cho ta.
Tô Việt bị nàng nhìn càng phát ra nghi hoặc, đành gượng cười cười.
Đang cười nói, quan gia bên ngoài tới truyền lời, "Lão gia, lão phu nhân, có người trong cung đến, là hoàng quý phi cùng thái tử điện hạ phái người đến đưa quà cho , mặt khác. . . . . . thăm hỏi vị ở nhờ chúng ta kia. . . . . ."
Lão phu nhân hừ một tiếng, nói với Tô Nhân Vũ: "Con có việc, cứ đi trước. Đó là việc của bệ hạ giao phó, chớ chậm trễ.”
Tô Nhân Vũ biết mẫu thân cố ý để cho mình tránh đi, nghĩ cũng không trở ngại gì, lại nhìn Tô Mạt một cái, nhận được cam đoan của nàng, liền hành lễ, dẫn người lui ra, đi thu thập xong rồi từ cửa hông đi đến nha môn.
Tô Việt liền lưu lại, hắn tự mình nghênh đón vài vị công công, mấy người Tô Mạt cùng Tổ Mẫu đi chính đường.
Người đến là đại thái giám bên người hoàng quý phi Nhâm công công, trong khuỷu tay của hắn giắt phất trần, cằm dương lên, một bộ dáng không coi ai ra gì.
Mấy người Tô gia hành lễ, mời hắn ngồi xuống dùng trà.
Nhậm công công cũng không ngồi, cất giọng the thé nói: "Chúng ta không phải tới uống trà , chúng ta thay nương nương hỏi mấy chuyện."
Nói xong khinh miệt địa nhìn lướt qua, cực kỳ vô lễ.
Tô Việt đỡ lão phu nhân đứng lên, nói: "Nhâm công công có chuyện liền hỏi, chúng ta biết gì sẽ nói.”
Nhậm công công thấy Tô Việt cũng dám nói chuyện lớn tiếng như vậy, hừ một tiếng, "Tô lão phu nhân, gia phong Tô gia không thể sánh bằng năm đó nha, đại nhân nói chuyện, sao hài tử còn xen mồm?"
Lão nhu nhân giương mày, áp chế tức giận, vừa muốn nói chuyện, Tô Mạt đã chạy tới trước mặt nàng, cúi chào, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Nhậm công công nói: "Nhâm công công hiểu lầm, Nhị ca ta cũng không phải là hài tử, hiện giờ ăn lộc của vua, vì vua phân ưu, đã là người của triều đình, là một làn gió của triều đình làn gió. Ngay cả bệ hạ cũng khen huynh ấy có tài nha.”
Dám nói Nhị ca nói chuyện sai, gia phong không đúng, Tô Mạt bĩu môi, vậy thì cho Nhậm công công đội mũ lên án triều đình.
Nhâm công công bị nàng chụp mũ,giận điên người nhưng rang kềm lại. Dù sao Tô gia cũng không phải nhà người thường, trừ phi có mười phần nắm chắc, nếu không không thể tùy tiện dọa nạt.
"Hừ, nếu đúng là như vậy, Nhị Tiểu Thư của quý phủ sao lại không để ý thể thống, xem thường lễ nghĩa liêm sỉ, cũng dám thừa dịp thái tử điện hạ say R*ợ*u, dụ dỗ điện hạ, làm ra chuyện vô sỉ kia !"
Nhâm công công nói lời giận giữ, vểnh lan hoa chỉ lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Mạt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc