Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 463

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lần này từ phía nam trở về, không chỉ Hoàng Phủ Giác cùng Tô Mạt gặp phải nguy hiểm, bị người ám sát, mà cả Hoàng Phủ Giác cũng gặp ngoài ý muốn, may mà kẻ địch không quá lợi hại nên mới không xảy ra sự cố.
Nhưng không chắc lần sau sẽ không.
Tô Mạt cười cười, nhìn Hoàng Phủ Giác nói: "Ngũ Ca cần người, sao không nói với bệ hạ mà nói với Tề Vương. Nếu Tề Vương cho huynh mượn người, bệ hạ biết được trách tội thì phải làm sao?”
Hoàng Phủ Giác nhìn nàng, thấy đôi mắt đẹp đen lung linh trên gương mặt xinh đẹp của nàng, lộ ra thông minh cùng lưu loát, trong lòng không khỏi run lên, quay đầu né tránh tầm mắt của nàng, nói: "Ta cũng đã đề cập với phụ hoàng, người nói Nhị ca có vẻ hiểu rõ chuyện trong quân với bọn bọn thị vệ, cũng có thể cân nhấc mấy người có khả năng tới."
Hoàng Phủ Cẩn trầm ngâm một chút, nói: "Ta có mấy người, để ta giới thiệu cho ngươi một chút, chính ngươi tự mà lựa chọn
Hoàng Phủ Cẩn lập tức gọi người đưa giấy Pu't đến, Hoàng Phủ Cẩn ghi ra tên vài người, trong đó có Lục Thiệu.
Mấy ngày sau, đêm khuya, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, Tô Mạt thở dài, trải qua thời gian dài kiên trì tu luyện nội lực làm cho nàng dù đang ở trong giấc ngủ cũng có thể duy trì cảm giác nhạy bén.
Nàng nghe được tiếng gió nhè nhẹ, giống như có người đem màn mưa xé rách , sau đó dừng lại ở bên ngoài cửa sổ phòng nàng.
Nàng mở mắt ra, nhẹ chân nhẹ tay nhảy xuống giường, không làm kinh động bọn nha đầu, chỉ là không thể gạt được Lan Nhược.
Tô Mạt thấp giọng nói: "Là tĩnh điện hạ, không cần khẩn trương."
Trừ bỏ hắn, trong những người nàng biết, đâu có người nào có khinh công bực này? Nếu là thích khách, hiện giờ bên trong thành đề phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không có dễ dàng ra vào như vậy.
Mà còn có thể không kinh động A Lí, vậy chắc chắn là người một nhà rồi.
Lan Nhược giúp nàng đem đèn ***g treo dưới cửa sổ, Tô Mạt kéo cửa sổ ra, Hoàng Phủ Giác toàn thân ướt sủng đứng ở ngoài cửa sổ, tóc ướt , ngay cả trên lông mi dài dài cũng đã treo một vài giọt nước lóng lánh.
"Có chuyện gì sao?"
Tô Mạt vừa để cho hắn tiến vào, lại tự mình kéo khăn xuống lau cho hắn.
Hoàng Phủ Giác nắm lấy bàn tay nhỏ ấm áp của nàng, lắc đầu, tỏ ý không đi vào, chỉ nói: "Vu Hãn đã chạy thoát."
"Gì? Chạy thoát?"
Tô Mạt trừng mắt : "Trốn như thế nào? Không phải ở trong thiên lao bí mật sao?"
Nghe nói nơi đó đều là lực lượng bí mật của hoàng đế áp giải, làm sao có thể thoát?
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Hoàng đế chuyển hắn từ trong Thiên Lao bí mật sang đại lao Hình bộ, vốn muốn xử tử hắn, ai ngờ cả khi xích sắt xuyên qua xương tỳ bà hắn đều có thể trốn thoát trên đường áp giải."
Tô Mạt nhíu mi, xương tỳ bà là chỗ hiểm ở vai, sau khi đâm qua lực đạo toàn thân sẽ bị phong toả, hai tay cũng không thể thi triển, nếu mà còn có thể đào tẩu, sức mạnh cùng khả năng chịu đựng của người này rất lớn.
"Có thể hay không có nội ứng?"
Nếu mà không có nội ứng, sao hắn lại thoát được chứ ?
Hoàng Phủ Cẩn vuốt cằm: "Ta cũng đoán như vậy."
"Đào tẩu trên đường áp giải, này không phải là trách nhiệm của HÌnh Bộ các ngươi đi?" Tô Mạt quan tâm chính là Hoàng Phủ Cẩn có bị liên lụy hay không.
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu: "Là đào thoát trên đường do ám vệ môn áp giải , theo chúng ta không có vấn đề gì."
Nếu như từ hình bộ đại lao đến đây, chưa hẳn có thể dễ dàng đào thoát như vậy.
Từ khi Hoàng Phủ Cẩn tiếp quản Hình bộ, cũng đã tiến hành qua một chút cải cách, chế độ không thay đổi, nhưng mà đã cải cách qua đại lao.
Tội phạm nặng nhẹ được xem xét để có cách đối đãi hợp lý, văn nhân ít người trông nhưng tội phạm hung tàng, *** .. sẽ tang người canh giữ, tuyệt không trốn thoát được.
"Hiện tại ám vệ môn đã xuất động toàn bộ, ở bên trong hoàng cung truy bắt Vu Hãn, sợ hắn sẽ đi ám sát hoàng đế."
Ban đêm, hoàng cung đóng chặt , hơn nữa trong ngoài cung, đều có đội tuần tra đan xen nhau đi tuàn, Vu Hãn tuyệt đối trốn không thoát, chỉ có thể trốn ở chỗ nào đó trong cung.
Lát sau, A Lí từ trong màn mưa nhẹ nhàng đi vào, "Vương gia, tiểu thư, quốc công cùng vài vị đại nhân bị triệu vào cung rồi."
Chắc hẳn là bàn bạc về chuyện truy nã Vu Hãn.
Hoàng Phủ Cẩn trầm ngâm một chút, nói: "Xem ra ta cũng cần tiến cung , các ngươi bảo vệ tiểu thư cho tốt."
Hắn đưa tay sờ sờ gương mặt nàng: "Đừng lo lắng, chuyện gì tới sẽ tới, ta đi nhìn xem."
Nói xong xoay người biến mất ở trong màn mưa.
Trời sáng, Tô Mạt rửa mặt chải đầu thay trang phục, cùng đại tiểu thư, Tô Hinh Nhi đi đến chỗ tổ mẫu thỉnh an, ăn điểm tâm thuận tiện liền đi qua sân Tần Nguyên Quân, lúc này Tô Việt sớm đã đi nha môn.
Tô Mạt thấy Mặc Tùng ở đây, liền hỏi hắn: "Sao ngươi không đi chung với Nhị thiếu gia?”
Tuy không thể vào nha môn nhưng những sai vặt này sẽ túc trực bên ngoài, chủ nhân có tin gì cần truyền đi sẽ sai sử bọn họ, vì thế hầu như ngày nào Mặc Tùng cũng phải đi theo nhị thiếu gia.
Mặc Tùng đáp: "Tiểu thư, Nhị thiếu gia sai tiểu nhân đi đưa thư."
Tô Hinh Nhi cười nói: "Oa, khẳng định là Nhị ca nhìn trúng tiểu thư nhà ai rồi."
Đại tiểu thư nhìn nàng: "Đừng nói bậy."
Tô Hinh Nhi vội la lên: "Muội không có nói bậy nha! Có lần, muội thấy trong tay áo huynh ấy rớt ra một cái khắn tay màu hồng nhạt có thêu hoa đào.”
Đại tiểu thư biến sắc, cắn môi, nếu là ở vùng quê nhỏ, nam nữ có ý sẽ đưa tín vật chung thân, sau đó người lớn hai nhà sẽ qua nói chuyện.
Nhưng những gia tộc lớn thì không vậy. Họ kiêng kị nhất là chuyện tự mình ước định. Hơn nữa, hôn nhân của nhị ca là do phụ thân cùng tổ mẫu quyết định, huynh ấy đâu có quyền…
Tô Mạt cười hỏi: "Mặc Tùng, ngươi nhanh khai báo, nếu không ta đưa ngươi đi đại lao Hình bộ."
Mặc Tùng sợ tới mất quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ nói: " Tiểu thư, nào nghiêm trọng như vậy , bất quá là một nha đầu hay tìm ngài ấy nói chuyện.”
Tô Mạt ép hỏi nói: "Không phải nhà chúng ta, đó là nha đầu nhà ai?"
Mặc Tùng hoảng sợ, dứt khoát nói: "Nhị thiếu gia không cho nói với ai, là một nha đầu của vương gia."
Tô Hinh Nhi lập tức bùng nổ, "Vương gia? Nhị ca sao vậy? Sao có thể lén lút qua lại với nha đầu của Vương gia, nếu như bị Vương gia biết, không phải rắc rối sao?"
Mặc Tùng sợ tới mức cứng họng.
Đại tiểu thư nắm tay nàng, giúp nàng bình tĩnh : "Không phải còn có Mạt Nhi sao."
Tô Mạt: "Nếu là chuyện riêng của Nhị ca, chúng ta không cần nhúng tay." Lại nói với Mặc Tùng: "Ngươi không cần nói với Nhị thiếu gia chúng ta biết, chỉ cần làm theo phân phó của hắn là được."
Nhị ca dù sao cũng là thanh niên , chính mình có suy nghĩ riêng, hắn là nhị ca của mình , các nàng nên tin tưởng hắn.
Tô Hinh Nhi không hiểu, ồn ào muốn nói cho tổ mẫu cùng phụ thân.
Tô Mạt nói: "Nhị ca là người có chừng mực, sao lại làm ra chuyện lỗ mãng, chúng ta đi xem Tần ca ca đi."
Lúc các nàng đi vào, Tần Nguyên Quân đã được dược đồng xoa P0'p xong, sau đó đẩy hắn đến dưới tán cây thạch lựu trong viện, cho hắn cảm nhận không khí tươi mới sau cơn mưa. Nước mưa rửa sạch lá cây khiến chúng sáng lên như ngọc, từng giọt nước còn đọng lại nhẹ nhàng rơi trên tay hắn, mát lạnh mà chân thật.
Bên cạnh đó còn có hoa nhài, hoa ngọc tram. Tô Hinh Nhi các nàng cũng ngồi đó vừa cắt hoa vừa đùa nghịch.
Tô Mạt với đại tiểu thư ngồi trước mặt Tần Nguyên Quân.
Mắt Đại tiểu thư đỏ lên, hít hít cái mũi: "Mạt Nhi, huynh ấy có ૮ɦếƭ không?”
Tô Mạt cười nói: "Đương nhiên sẽ ૮ɦếƭ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc