Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 462

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lưu Ngọc nhìn Tô Mạt đi theo tiểu thái giám đi ra ngoài gặp Hoàng Phủ Cẩn, liền vào nội điện, hoàng đế từ trên cao nhìn hắn.
Lưu Ngọc tiến lên: “Bệ hạ, Tô tiểu thư không biết.”
Hoàng đế nhíu mày: “Nàng không biết, chưa chắc Tề vương cũng không. Không lẽ Diệp Tri Vân không nói cho hắn?”
Lưu Ngọc cẩn thận, thấp giọng nói:“Bệ hạ, Diệp công công tuyệt đối không dám .”
Hoàng đế khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Bảo Lưu xuyên ở Tề vương phủ cẩn thận quan sát một chút, nếu mà có tin tức gì lập tức báo cáo. Cũng đem tin tức của Vu Hận Sinh thả ra một chút đi, nhìn xem người nào có phản ứng không, giám thị cho cẩn thận vào, nếu như có bất luận gió thổi cỏ lay nào, lập tức báo lại."
Vừa dứt lời, sắc mặt hắn liền biến đổi, trở nên trắng xanh, thân thể cũng không ngừng run rẩy, gân xanh trên thái dương thình thịch nhảy dựng.
Lưu Ngọc vội vàng ấn vào mấy chỗ đại huyệt trên người hắn, phân phó nói: "Nhanh lấy thuốc tới!"
Tiểu cung nữ bên ngoài hầu hạ lập tức nâng tráp đựng thuốc lên, nuốt vào một viên thuốc, hoàng đế bình ổn một phen, phất phất tay, nói: "Trẫm còn chưa ૮ɦếƭ được, đi đi."
Lưu Ngọc vâng lệnh, lập tức đi xuống chuẩn bị.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ra cung, ở bên ngoài gặp Hoàng Phủ Giác đang vội vội vàng vàng chạy tới, hình như có chuyện gì gấp lắm.
Chào hỏi xong, Hoàng Phủ Giác nói: "Nhị ca, Mạt Nhi, chúng ta đến đó ngồi một chút đi."
Hoàng Phủ Giác ở gần Đông cung, cũng tiện đường qua cung thái tử, thị vệ nơi đó đều đề phòng nghiêm ngặt, thấy bọn hắn đi tới càng trở nên cẩn thận hơn.
Hoàng Phủ Cẩn dừng bước, nói với Hoàng Phủ Giác: "Ngươi cùng Mạt Nhi đi trước, ta đến sau."
Hoàng Phủ Giác kinh ngạc nói: "Nhị ca, ngươi muốn đi tìm Tam ca?"
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, lấy tay xoa đầu nàng, Tô Mạt cau mày lại, vừa lệch đầu né tránh, chu miệng phản kháng nói: "Ta không phải tiểu hài tử , đừng có sờ đầu ta."
Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác cười rộ lên.
Hoàng Phủ Giác nói: "Nàng mấy tuổi đây? Nhị ca lớn tuổi hơn nàng, nàng tất nhiên là con nít rồi”
Tô Mạt cảnh cáo trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, nàng biết hắn muốn làm cái gì, giờ không cho hắn đi, sau hắn cũng sẽ đi, nàng liền xoay người đi, không cản.
Hoàng Phủ Giác đành phải đuổi theo, "Mạt Nhi, ta có việc muốn thương lượng cùng muội."
Tô Mạt không dừng chân: "Chuyện hàng dệt bằng máy sao?"
Hoàng Phủ Giác cười: "Muội thực thông minh, cái gì cũng giấu không được. Mấy ngày nữa ta sẽ đi xuống phía nam, muội có muốn đi bái phỏng Thẩm gia lão tử hay không?"
Tô Mạt suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đại ca muội sắp thành thân, muội sợ là đi không được. Chuyện của Ngũ Ca khẩn cấp, hay là đi trước đi. Qua vài ngày nữa trà lâu của muội sẽ mở cửa."
Tô Mạt ưa làm việc, không muốn ở không lãng phí thời gian, ngày nào cũng phải kiếm chuyện gì đó để làm mới chịu.
Giờ nàng không ra cửa, chuyên tâm ở nhà chữa bệnh cho Tần Nguyên Quân, nàng đã nhờ người đi thỉnh gia đình Hồ tiên sinh tới kinh thành, còn phải để ý thái tử cùng Tô Văn Nhi, tránh cho xảy ra chuyện gì đáng tiếc, không đi đâu được, vậy mở them một quán trà cũng tốt.
Tuy tửu lâu trà lâu ở kinh thành rất nhiều, nhưng của nàng lại khác với họ, nàng chủ yếu bán bánh ngọt, điểm tâm, các loại trà lài, thậm chí từ từ còn muốn làm trà sữa nữa.
Hơn nữa, kế hoạch biến vườn hoa thành nơi cho mọi người tham quan cũng được tiến hành rất tốt, phỏng chừng năm sau có thể khai trương, việc này, cũng phải nghĩ lại, không thể sơ suất bất cứ chuyện gì.
Đương nhiên, quan trọng nhất là nàng muốn ở cùng người nhà, nhất là tỷ tỷ, cảm giác tinh thần tỷ tỷ không được tốt lắm, Tần Nguyên Quân xảy ra chuyện như vậy, nàng cảm thấy được dường như đại tiểu thư rất tin vào vận mệnh.
Tô Mạt thậm chí hoài nghi, nếu Tần Nguyên Quân ૮ɦếƭ đi, rất có khả năng tỷ tỷ sẽ mất hết hy vọng, mất đi hứng thú sống còn.
Mới đi về phía nam có một chút mà xảy ra bao nhiêu là chuyện, nàng lo, nếu lần này lại rời kinh, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây?
Trong mắt Hoàng Phủ Giác hiện lên một tia thất vọng, nhưng lại cười rộ lên, "Như vậy cũng được, dù sao ngươi cũng có rất nhiều việc cần phải làm xong."
Tô Mạt cười nói: "Ngũ Ca có thể mang Thất điện hạ đi chơi a, làm bạn kèm."
Hoàng Phủ Giác cười cười.
Lại nói Hoàng Phủ Cẩn đi Đông cung, vừa lúc Tô Trì cũng ở đó, hiện giờ hắn đã là Binh bộ thị lang, tuy đã đến nhận chức, nhưng vẫn là hai ngày ba bữa chạy đến cung thái tử, hắn là cận thần của thái tử, người trong Binh bộ cũng không quản hắn chặt lắm.
Vốn nghe thái giám báo Tề vương cầu kiến, thái tử còn muốn nói không gặp , ai biết Hoàng Phủ Cẩn căn bản không đợi người thông báo, trực tiếp vào nội cung.
Lãnh khí bao trùm Hoàng Phủ Cẩn cộng thêm ánh mắt âm trầm làm thị vệ của thái tử sợ run.
Thái tử đang cùng Tô Trì nói chuyện, bên cạnh còn có mấy người ăn mặc như thị vệ, nhìn mặt mày sắc bén như vậy chính là người giang hồ, hung thần ác sát, nhưng giờ đóng vai thị vệ nên có thu liễm lại chút.
Nhưng ngay cả bọn hắn, nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn như vậy cũng kiêng dè, không dám nhìn thẳng , rất nhanh quét mắt một vòng, liền lui ra.
Thái tử nhíu mày, càng cảm thấy khí thế của Nhị ca không giống bình thường , khiến hắn có cảm giác áp bách nói không nên lời.
Hắn mời Hoàng Phủ Cẩn ngồi xuống dùng trà, Hoàng Phủ Cẩn nhàn nhạt nhìn hắn :"Không cần. Ta tới mượn thái tử hai người."
Chân mày Thái tử run rẩy, lại cười nói: "Đừng nói là hai, Nhị ca cần bao nhiêu cứ nói.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Trì: "Triệu tập tất cả người của chúng ta đến đây, cho Nhị ca chọn."
Tô Trì gật đầu, lập tức đi chuẩn bị, Hoàng Phủ Cẩn lại nói: "Không cần , ta chỉ cần Thư Hùng Song Sát là được."
Đề nghị này không ngoài dự kiến của thái tử nhưng hắn lại giả bộ ngạc nhiên, cười nói: "Nhị ca nói gì, đệ không hiểu, không phải Thư Hùng Song Sát đã trốn khỏi kinh thành sao? Hơn nữa phụ hoàng cũng phái người lục soát, nơi này của đệ cũng không có, Nhị ca sẽ không cho rằng bọn hắn ở nơi này của đệ chứ?"
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói: "Ta đến chỉ là nói với ngươi một tiếng, nếu bọn hắn ở trong này, xin mời giao cho ta. Nếu bọn hắn không có ở đây, chính là không có quan hệ gì với Đông cung, tự nhiên về sau ta cũng sẽ không cố kỵ. Nếu ta ở bên ngoài liếc mắt thấy bọn hắn, tất nhiên sẽ không để cho bọn họ thoát ."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nụ cười trên mặt thái tử liền chìm xuống, vô cùng u ám, Hoàng Phủ Cẩn này tới để thị uy sao?
Nhưng mà hắn vừa nói như vậy, vậy thì thật sự là Thư Hùng Song Sát không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vừa lộ đầu, khẳng định đã bị người Tề vương phủ biết, đến lúc đó sẽ dẫn tới phiền toái.
Vẻ mặt hắn âm trầm, khoanh tay thong thả bước, liếc mắt nhìn Tô Trì một cái: " Gọi hai người bọn họ qua đây, bản cung có chuyện phân phó bọn hắn."
Nếu không thể trốn ở trong cung, vậy không bằng phái hai người bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, hắn lạnh lùng nhớ lại, có người giang hồ võ công cao cường hỗ trợ một tay, hiển nhiên so với lúc trước thoải mái rất nhiều.
Hắn lại quay đầu hỏi thân tín của mình, "Chuyện của Vu Hận Sinh, các ngươi tra được gì chưa?"
Thị vệ kia tiến lên thấp giọng nói: "Hắn bị nhốt ở đại lao lãnh cung, rất khó tiếp cận, hơn nữa dường như Vu Hận Sinh kia có bí mật gì đó, người của Lưu công công canh chừng rất kĩ.”
Thái tử âm lãnh cười,“Bản cung cũng không tin , tiếp tục tra, nhất định phải điều tra ra. Nghĩ biện pháp cùng liên lạc Vu Hận Sinh, để xem hắn nói gì?”
Người nọ vâng lệnh, lui xuống thi hành.
Hoàng Phủ Cẩn đi vào cung Ngũ hoàng tử, Tô Mạt đang giúp Hoàng Phủ Giác xem các khoản, muốn xây dựng xưởng dệt cần chuẩn bị những gì…
Thấy Hoàng Phủ Cẩn đi đến, nàng cười với hắn, hiểu trong lòng mà không nói.
Hoàng Phủ Giác cười nói: "Nhị ca, qua tết Trung Nguyên ta đi về phía nam một chuyên, muốn mời Nhị ca giúp ta tìm mấy hộ vệ tin cậy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc