Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 461

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt ngẩng đầu: “ Bọn họ trốn ở đông cung, hoàng đế không biết?”
Mấy ngày nay, hầu như hoàng đế lục tung hoàng cung tìm thích khách, sao không hay ?
Hoàng Phủ Cẩn lạnh tanh: “ Hắn dĩ nhiên biết, nhưng không quan tâm. Hai tên đó, một giả dạng cung nữ, một làm thị vệ, không phải là người trong giang hồ. "
Tô Mạt hừ nhẹ: “Đúng là xứng đôi. "
Ngại thân phận hoàng gia của Hoàng Phủ Cẩn, nàng dừng câu chuyện chuyển qua một vấn đề khác. Nàng chưa thể động tới thái tử nhưng Tô Văn Nhi thì chưa chắc.
Hoàng Phủ Cẩn đến đây từ nãy, chưa gặp qua quốc công cùng lão phu nhân, giờ ở lại cũng lâu, cũng nên qua chào hỏi, tránh cho Tô Mạt khó xử.
Tô Mạt cũng không đòi hỏi, nhưng thấy hắn từ từ thay đổi, biết cách đối nhân xử thế, nàng cũng vui hơn.
Sau khi gặp lão phu nhân cùng quốc công, hai người ngồi trên núi giả trò chuyện, sau đó lại phi thân lên ngọn cây, phóng tầm mắt nhìn khắp phủ. Đã nhiều ngày, hắn công việc quấn thân, cả Vương phủ cũng không về được, chỉ có thể phái anh em họ Lưu truyền lời khi có việc.
Hai người tâm ý tượng thông, gặp nhau cười là đã đủ, không cần nhiều lời cũng biết đối phương đang nghĩ gì, cứ ngồi đó phóng mắt nhìn xung quanh lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đêm khuya, Tô Mạt ngủ quên trong lòng hắn, Hoàng phủ Cẩn vội ôm nàng trở về phòng, nhẹ đặt lên trán nàng một nụ hôn mới lưu luyến bỏ đi.
Mấy ngày sau, Tô Mạt thu được tin, mấy người Kim Kết thay mặt nàng cùng Tề vương đến bái phỏng Trầm lão tiên sinh, được Trầm gi tiếp đón rất ân cần, mấy ngày nữa sẽ tới kinh thành, trước ngày thiếu gia thành thân với An Bình công chúa.
Đồng thới, hoàng đế ra lệnh Hình bộ, Đại lý tự, Đô sát viện tiến hành tam ty hội thẩm vói đám người Hải Nhất Đao cùng tất cả sơn tặc, quan viên cấu kết.
Vốn, Hải Nhất Đao bị phán lăng trì, kinh chỉ huy sử chém eo, những kẻ khác chờ ngày xử trảm, ngày 14 tháng 10 thi hành nhưng hoàng đế không đồng ý, hạ chỉ : " Quan phỉ cấu kết, quan tội nặng hơn so với phỉ. Kinh chỉ huy lăng trì, giết cả nhà, nam đày ba ngàn dặm, nữ biếm làm nô. ", lấy đó cảnh tỉnh những kẻ có tâm mưu phản, nhất thời kinh thành chấn động, thiên hạ bàng hoàng.
Mấy năm qua, Thủ Chính khá nhân từ, nhà tù không dùng được mấy, kẻ phạm tội tự bản thân gánh, ít khi liên lụy người nhà, tên nào đại gian đại ác lắm mới bị trảm lập quyết, gia quyến biếm làm nô.
Người tinh ý liền thấy được hắn bắt đầu thay đổi, hành động cũng cẩn thận hơn lại tinh tế dựa theo thánh ý.
Hai vị hoàng tử Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác có công diệt phỉ, ban thưởng vô số. Tô Trì, Tô Mạt cũng được phong thưởng, Lục Thiệu, Trịnh Vinh được thăng chức.
Lục Thiệu hiện giờ giống Cố Chiêu, là thống lĩnh đại nội thị vệ, Trịnh Vinh được bổ vào đại lý tự.
Đang lúc mọi người cho rằng án này kết thúc thì Tô Mạt đột nhiên thỉnh cầu tiến cung, đi cùng nàng có Hoàng Phủ Cẩn.
Gần đây, thân thể hoàng đế không khỏe thường tiếp các cận thần ở Càn Thanh điện, do thân phận nên nàng cũng được đi vào.
Sau ngày Vu Hận Sinh ám sát thất bại, không khí trong cung ngoài mặt bình tĩnh nhưng thực tế càng khẩn trương hơn, không một ai dám nhiều lời, tùy ý.
Lưu Ngọc bị thương, Tiền cô cô chưa hồi cung, Lưu Niên hộ giá bỏ mình...... Mà hoàng đế cũng là bị một chút nội thương, sắc mặt không tốt lắm, nhất là ở chỗ nào hơi tối, không khí càng phát ra lnhj lẽo làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Tô Mạt hành lễ xong, hoàng đế cho người nâng dậy, đứng gần nói chuyện.
Nhìn nàng dung nhan tú lệ, kiều mị động lòng, vẻ mặt bình tĩnh, hoàng đế khẽ thở dài. Ông nhìn người vô số nhưng người có khí chất và năng lực như nàng dễ được mấy ai ?
" Nha đầu, ngươi muốn nói gì với trẫm. "
Tô Mạt biểu tình nghiêm túc : " Bệ hạ, chuyện ở Lai Châu, Tề Vương với ngũ điện hạ không tiện bẩm với người nhưng tiểu nữ là người ngoài cuộc. Người bệ hạ phái đi nhất định phải một lòng trung thành với người nhưng gia huynh xúc động lỗ mãng, không nghe theo quân lệnh của Tề vương điện hạ, một mình âm thầm đi Tô Châu phủ mượn binh, ở chỗ Hoàng chỉ huy sứ tập hợp mấy trăm binh mã bao vây công kích Dã Kê, kết quả trúng mai phục của kẻ địch, tổn thất nghiêm trọng. "
Tô Mạt xác định Tần Nguyên Quân là do thái tử bày mưu hãm hại. Hắn dám cấu kết Tô Văn Nhi, còn đi Tô gia thị uy,nàng không thể tha cho hắn.
Hoàng Chỉ Huy Sứ là người của thái tử, vốn cũng mang tội nhưng thái tử lại bao che, bảo hắn bị oan nên rửa sạch tội danh cho hắn. Bản thân hắn cũng một lòng trung với thái tử, ở Tô Châu phủ ra sức không phải ít.
Mà Tô Mạt không bẩm lại hoàng đế trước khi tam ty hội thẩm lại đợi đến bây giờ cho thấy lòng trung của nàng đối với hoàng đế, không muốn hắn khó xử.
Quả nhiên, hoàng đế thay đổi sắc mặt, không dễ nhìn chút nào.Thử nghĩ xem, nếu lần này người dẫn binh không phải là Hoàng Phủ Cẩn mà là thái tử, chỉ sợ không tiêu diệt được Dã Kê mà còn phải chịu tổn thất nghiêm trọng, đem mặt mũi triều đình vứt sạch.
Còn nữa, nếu bọn họ không đi, cũng sẽ không biết được hành tung của Vu Hận Sinh, vậy chuyện áp sát lần này, có lẽ…
Nghĩ tới đây, hoàng đế rùng mình, không muốn nghĩ tiếp nữa.
“Lòng ngươi trẫm biết. Ngươi có muốn trẫm ban thưởng gì không ? " Hoàng đế nhìn nàng, không tự chủ được muốn đối tốt với nàng.
Tô Mạt lắc đầu :“Mạt nhi cái gì đều không cần, chỉ hy vọng bệ hạ long thể an khang, có ngài, Đại Chu liền vững như bàn thạch, mưa gió không ngại.”
Những gì nàng nói đều là thật tâm. Mặc kệ Thủ Chính đế đã từng làm gì, ít nhất ông ta cũng thống trị Đại Chu hết sức gọn gàng, ngăn nắp, người người tin phục.
Nếu hắn xảy ra chuyện gì, hậu quả thật khó lường.
Sắc mặt Hoàng đế hiện ra nhàn nhạt tươi cười : "Nha đầu này, cứ làm cho người ta vui vẻ."
Cũng khó trách Tề vương thích nàng.
Tô Mạt nhìn hoàng đế có vẻ mệt mỏi, liền đứng dậy cáo lui, Lưu Ngọc đưa nàng ra ngoài.
Ở ngoài điện, Tô Mạt thân thiết nói: "Lưu công công, người khỏe hơn chưa ? "
Lưu Ngọc cười cười, "Thuốc trong cung tốt, bệ hạ cũng không tiếc thưởng nô tài, tiểu thư cùng vài vị điện hạ cũng tặng nhiều thuốc chữa thương đến, khiến cho lão nô không biết phải làm sao, cảm động đến rơi nước mắt ."
Tô Mạt cúi chào: "Lưu công công luôn khiêm tốn như vậy, làm chúng ta càng hổ thẹn. Không biết bệ hạ định xử trí Vu Hận Sinh thế nào?"
Sắc mặt Lưu công công trở nên căng thẳng, thấp giọng nói: "Ngươi cũng biết thân phận thật của Vu Hận Sinh?"
Tô Mạt lắc đầu, "Chính là cảm thấy rất thần bí a, đột nhiên xuất hiện ở Dã Kê, ngay cả thủ hạ của hắn đều dũng mãnh vô cùng ."
Lưu công công thở dài nhẹ nhõm, nói: "Bệ hạ hoài nghi hắn là gian tế của nước khác, nên đem hắn canh giữ rất cẩn thận. Các ngươi không cần nhiều lời."
Tô Mạt hỏi thăm qua, Vu Hận Sinh không có ở đại lao Hình bộ, cũng không ở trong đại lao Đại Lý Tự, vậy có lẽ là ở trong Thiên Lao bí mật.
Nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ cần giam chặt hắn là được, nếu không để hắn thoát ra ngoài thì cũng không được sống yên ổn rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc