Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 46

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hỉ Thước quỳ trên mặt đất,“Phu nhân, nô tỳ không dám, nô tỳ thầm nghĩ đi theo hầu hạ phu nhân.”
Nàng cúi đầu, gắt gao cắn răng, đem lòng hận thù chôn ở trong lòng.
Vương phu nhân tiến lên nâng nàng dậy, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở,“Đừng như vậy, mau hảo hảo chiếu cố lão gia, hiện tại mọi chuyện lộn xộn, ta cũng không yên tâm nếu người khác nhúng tay vào. Lỡ lão gia có chuyện gì không hay xảy ra, chúng ta đều là nữ nhi, sẽ sống như thế nào.”
Hỉ Thước gật đầu, lúc tiểu nha đầu đưa nước ấm trong đó có khăn mặt qua, nàng lau mặt, ngồi ở bên cạnh chăm sóc Tô Nhân Vũ.
Vương phu nhân nhìn nàng một cái, lại cho bà quản gia giám sát, còn mình dẫn người đi ra của.
Trên giường Tô Nhân Vũ, mày run rẩy.
Hỉ Thước hai mắt đẫm lệ nhìn không thấy rõ ràng, lại nhìn, thấy hắn mê man như trước, liền giúp hắn bôi thuốc mỡ vào những chỗ bị bỏng.
Vương phu nhân cho người cầm đèn, mang theo nha đầu thân tín nhất cùng mụ mụ đi về phía phòng chứa củi ở sau viện,cho người gác cửa, nàng muốn đích thân thẩm vấn Đỗ di nương.
Đỗ di nương bị người đánh cho tỉnh lại, mờ mịt nhìn Vương phu nhân.
Đột nhiên, nàng như chó nhảy dựng lên,“Ngươi là ác phụ, ngươi, ngươi, ngươi là ác phụ! Tâm địa rắn rết. Đưa con cho ta.”
Có người đưa ghế bành đến, Vương phu nhân ngồi ngay ngắn, lạnh lùng nói:“Nữ nhi của ngươi tứ tiểu thư đã ૮ɦếƭ cháy.”
Đỗ di nương oán độc vô cùng nhìn nàng, hô lớn:“Nữ nhi của ta là Hinh Nhi, Hinh Nhi, không phải tứ tiểu thư, ngươi đưa nữ nhi cho ta.”
Nàng nghe lén bên ngoài mụ mụ nói chuyện, tam tiểu thư vốn còn sống, kết quả bị Vương phu nhân cho người đem nàng ***, làm bộ bị lửa thiêu ૮ɦếƭ, vì lão gia đang hôn mê.
Đỗ di nương lập tức phát điên, nàng bị người trói lại, bị nhét giẻ vào miệng, vẫn liều mạng chửi bậy.
Hai mụ mụ dùng chân đạp Đỗ di nương xuống, Vương phu nhân lạnh lùng nhìn nàng,“Ngươi là cái lão bất tử phái tới kèm hai bên của ta, nghĩ ta không biết sao?”
Đỗ di nương oán hận nói:“Cho nên ngươi bắt đầu tỏ ra yếu thế, còn cho ta làm đương gia, làm cho lão phu nhân xem. Làm cho lão phu nhân đối với ngươi yên tâm, quản gia giao cho ngươi làm. Ngươi là ác phụ, hắc tâm, không ૮ɦếƭ tử tế được.”
Vương phu nhân ngửa đầu cười to, tựa hồ trên đời không có gì đáng cười hơn, nàng vỗ chân,“Theo ta đấu, ngươi còn non lắm.”
Đỗ di nương trong mắt lóe cừu hận,“Ngươi cũng không tốt gì. Ngươi rất lợi hại, cũng đấu không lại Cố di nương. Ngươi hại ૮ɦếƭ nàng, nàng cũng vĩnh viễn sống ở trong lòng lão gia.”
Vương phu nhân sắc mặt phát lạnh,“Ba” cho Đỗ di nương một cái tát,“Tiện nhân! Đánh cho ta!”
Vài mụ mụ bùm bùm dùng giày để đạp Đỗ di nương, máu từ miệng nàng chảy ra, người bầm tím.
Vương phu nhân hừ nói:“Tiện nhân như ngươi là cái gì, ngươi đáng ra phải cảm tạ ta, ngày đó đã lưu giữ ngươi.”
Ngày đó Cố di nương trong bụng có hai hài tử, nàng cố ý cho Hoàng đại phu kê đơn, cho bà đỡ làm mấy chuyện xấu, *** một hài tử là nam, trực tiếp ૮ɦếƭ ở trong bụng Cố di nương, căn bản không có đi ra.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh của mụ mụ,“Đại, đại tiểu thư?”
Vương phu nhân nheo mắt, lập tức đứng dậy, nói:“Cho ta hảo hảo nhìn nàng.”
Nàng ra cửa, âm trầm nhìn đại tiểu thư,“Ngươi tới nơi này làm cái gì, nha đầu mụ mụ đâu.”
Đại tiểu thư ánh mắt càng thêm xa lạ, lạnh lùng nhìn nàng,“Ta muốn xuất gia.”
Đại phu nhân cảm thấy thân mình chao đảo, có hai người liền đỡ nàng, nàng lập tức ý thức khẳng định được là có người xúi giục đại tiểu thư, nàng nhìn Xuân Mai nói:“Đi thăm dò xem, ai cùng đại tiểu thư nói gì.”
Xuân Mai biết ý của nàng, hơn phân nửa là Lâm di nương, đương nhiên cũng có thể là nhị tiểu thư.
Đại tiểu thư nói xong bước đi , căn bản mặc kệ mẫu thân nói cái gì, bước đi kiên quyết, bóng dáng cô thanh.
Nàng lấy việc sinh ra trong gia đình này là bi ai, vì có như vậy mới vì mẫu thân mà thống khổ.
Cho dù bọn họ không cho nàng xuất gia, thì lòng của nàng cũng đã ૮ɦếƭ.
Ở đây không có ấm áp, chỉ có tính kế cùng âm mưu hiểm độc trong nhà, giống như phần mộ, không bằng xuất gia.
Quốc Công phủ xẩy ra đại hỏa hoạn, mọi người đều biết, trở thành đề tài câu chuyện ở đầu đường cuối ngõ.
Mọi người đều nói Quốc Công gia không có khả năng cứu sống, hoàng đế quyết định hạ lệnh chấp thuận đại thiếu gia về nhà xử lý hậu sự, lão gia lão phu nhân cũng sẽ mang nhị thiếu gia còn có nhị gia tam gia tới rồi xử lý.
Khoảng hơn một tháng nữa bọn họ sẽ tới, khi đó trong nhà càng náo nhiệt.
Mười ngày sau, Tô Nhân Vũ tỉnh lại, Vương phu nhân vẻ mặt bi ai rất phù hợp, gầy yếu tiều tụy, vui mừng quá mà khóc:“Lão gia, ngươi rốt cục cũng tỉnh lại. Việt nhi cùng lão phu nhân bọn họ đã tới rồi.”
Tô Nhân Vũ trên mặt không có biểu cảm gì, một người thâm thúy tuấn lãng nay bỗng đờ đẫn trống rỗng,“Hinh Nhi đâu?”
Vương phu nhân cho người ôm Tô Hinh Nhi đem đến.
Tô Hinh Nhi bị chặt đứt chân, tuy rằng tình trạng không tốt lắm, nhưng là bởi vì bị thương quá nặng, khẳng định là thọt chân, hơn nữa bây giờ còn thường xuyên phát sốt hôn mê, dựa vào thuốc của Hoàng đại phu mà duy trì.
Tô Nhân Vũ xem Tô Hinh Nhi tuy rằng như thế, nhưng ít nhất là bảo vệ được tính mạng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi:“Tứ nha đầu đâu?”
Vương phu nhân rơi lệ,“Không có. Đứa nhỏ đáng thương, ta còn nói muốn hảo hảo thương nàng, đối với nàng giống như vài tỷ tỷ khác. Còn nhỏ như vậy mà thông minh, lúc nhỏ, cũng không tranh cãi ầm ĩ...... Ô ô.”
Tô Nhân Vũ chỉ cảm thấy *** như bị một trận Pu'a tạ đánh xuống, nỗi đau nói không nên lời, hai mắt từng đợt biến thành màu đen.
Trước mắt lại là cặp mắt đen bóng, cười hì hì nhìn hắn,“Cha, cái này gọi là binh bất yếm trá, cho nên kim thiền thoát xác, lừa dối, di hoa tiếp mộc, sẽ thường dùng.”
Bất ngờ không kịp kìm nén, hắn lập tức rơi lệ đầy mặt.
Chính mình cũng không có ý thức, giật mình nhận ra mình đang ở đâu, giống như không có tôn quý.
Vương phu nhân cảm thấy cười lạnh, lại âm thầm đắc ý.
Nếu hắn biết, đó là nữ nhi thân sinh của hắn, chỉ sợ...... Nàng trong lòng vui mừng không thôi.
Trong tiểu viện Đỗ di nương điên điên khùng khùng khóc khóc cười cười, một bên khóc Tô Mạt, một bên khóc Tô Hinh Nhi.
Vương phu nhân cho người gạt nàng, nàng tự nhiên không biết Tô Hinh Nhi còn sống.
Lúc này hai mụ mụ trông coi nàng bên ngoài đang ăn hạt dưa, nói chuyện phiếm,“Lão gia thật ra đã tỉnh, nhưng sức khỏe vẫn không tốt. Hỉ Thước chăm sóc.”
“Ít nhiều còn có phu nhân, nếu không nhà này liền thành tro.”
“Cũng phải, cho dù là lão phu nhân đến, cũng không có cách nào chỉ trích phu nhân.”
Đỗ di nương nghe xong, hét một tiếng xông lên,“Cho ta gặp lão gia, ta muốn gặp lão gia, ta muốn nói cho hắn, Hinh Nhi là con của ta, là của ta, của ta...... Ta muốn gặp lão gia, ta muốn gặp Hinh Nhi của ta, ta muốn gặp lão phu nhân......”
Hai mụ mụ vừa nghe, biến sắc, lập tức tiến lên đè nàng xuống, nhét đồ vào miệng nàng.
Đỗ di nương đột nhiên không biết lấy đâu ra sức lực, lập tức đẩy hai mụ mụ, chạy như điên, một mụ mụ nóng nảy, cởi giày ra, nhè Đỗ di nương ném.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc